Lạc Lạc tuyệt đối không ngờ tới Trần Trường Sinh nói lễ vật là gì, nhưng chuyện này không ảnh hưởng tới tâm tình của nàng trở nên vui vẻ —— tiên sinh nói sẽ tặng lễ vật cho riêng nàng, điều này chứng minh ở trong lòng tiên sinh, chính mình còn quan trọng hơn so với Đường Tam Thập Lục cùng Hiên Viên Phá còn có Chiết Tụ cộng lại, địa vị của mình ở trong lòng tiên sinh tuyệt đối không chỉ là một học sinh...?
Nghĩ đến thiên thư bia trong Chu viên, Trần Trường Sinh lại nhớ tới chuyện trọng yếu đó, hỏi Lạc Lạc giúp mình tìm hiểu thế nào, những ngày qua hắn cũng mời Ly cung giáo sĩ hỗ trợ điều tra, những vẫn không có tin tức, hắn chỉ có thể đem hi vọng cuối cùng đặt ở chỗ nàng.
Lạc Lạc cúi đầu, có chút ý tứ không muốn nói .
Trần Trường Sinh cảm thấy môi hơi khô, thanh âm có chút khàn khàn: "Tú Linh tộc bên kia cũng không có tin tức?"
Lạc Lạc ngẩng đầu, thấy ánh mắt lo âu của hắn, cắn cắn đôi môi, nổi lên dũng khí nói: "Tú Linh tộc còn ở lại đại lục cũng đều phân tán ở trong thảo nguyên, rất khó xác nhận hoàn toàn, nhưng có thể xác định, không có vị cô nương mà tiên sinh nói rời khỏi Chu viên."
Trần Trường Sinh nhìn cá trong hồ, trầm mặc thời gian rất lâu.
Lạc Lạc có chút khổ sở, khuôn mặt nhỏ nhắn cố nặn ra nụ cười: "Tiên sinh không cần lo lắng, ta sẽ để cho người ta điều tra thêm."
Trần Trường Sinh không nghe được lời của nàng, nhìn mặt hồ lẩm bẩm nói: "Ta lúc ấy rõ ràng đã nhìn nàng cưỡi đại bằng bay vào trong núi, cách Bạn Sơn Lâm Ngữ đã không xa, mặc dù nàng bị trọng thương..."
Sau đó, hắn trầm mặc.
Nàng không thể rời khỏi Chu viên.
Nàng không thể nào như hắn rời khỏi Chu viên.
Nàng hiện tại còn đang trong Chu viên.
Có thể sống, nhưng khả năng lớn hơn nữa là đã chết đi.
Đây chính là kết cục.
Nếu như nhân sinh chỉ như mới gặp, nàng lẳng lặng ngủ trên thảo nguyên, thật tốt, bởi vì cuối cùng sẽ có lúc...tỉnh lại.
Trần Trường Sinh rất đau lòng, đây là lần đầu tiên hắn thực sự cảm nhận loại cảm thụ này, mặc dù lúc trước thỉnh thoảng nhớ đến cô nương kia có thể đã không còn, từng cảm nhận một chút, nhưng đó chỉ như cỏ nằm dưới đá, vẫn không thể đâm xuyên mặt đá cứng rắn nhô ra, mặc dù trong Đồng cung đi tới trước mặt hắc long, hắn đã từng nhận thức, nhưng đồng dạng là ly biệt, lại không giống như vậy.
Mình cùng thế giới này ly biệt, thế giới cùng mình ly biệt.
Đại khái chính là chia cách như vậy.
Sau đó hắn nhớ tới, chính mình đã hứa với nàng sẽ làm một việc.
"Hai ngày nữa, ta sẽ đi Đông Ngự thần tướng phủ để từ hôn."
Lạc Lạc có chút giật mình ngẩng đầu , nghĩ thầm sau khi tiên sinh vào kinh đô, đã đi thần tướng phủ từ hôn hai lần đều không thành công, lần trước Từ Thế Tích đã nói rõ, nếu như còn muốn từ hôn, hãy từ hôn trước mặt Từ Hữu Dung ... Từ Hữu Dung vài ngày nữa trở về kinh đô rồi, tại sao tiên sinh lại vội vàng như vậy, không chờ thêm một chút?
"Ta hứa với nàng... Từ hôn."
Trần Trường Sinh nhìn cá trong hồ, mắt không nháy nói: "Nếu xác định nàng đã không còn, ta càng phải thực hiện, hơn nữa phải nhanh chóng, nếu không ta sợ rằng nàng cho là ta đang dối gạt nàng."
...
...
Lạc Lạc ngồi trong xe, nhìn tường viện ngoài cửa sổ, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt.
Không có ai hiểu được thời điểm vừa rồi nàng nói tin tức kia cho Trần Trường Sinh, cần có bao nhiêu dũng khí.
Bởi vì nàng rất rõ ràng, lấy tính tình của Trần Trường Sinh, một khi biết tin tức kia, như vậy chính mình sẽ không còn bất kỳ hy vọng.
Quả nhiên, Trần Trường Sinh rất nhanh đã quyết định muốn đi Đông Ngự thần tướng phủ từ hôn.
Vị hôn thê kia của hắn cũng không có hy vọng.
Huống chi nàng chỉ là học sinh của hắn.
Ngoài xe Kim Ngọc Luật mơ hồ cảm nhận được thứ gì, khẽ thở dài.
Chính là một tiếng than nhẹ mang theo thương tiếc này, để cho Lạc Lạc khóc lên.
Nàng buông rèm cửa sổ, khổ sở nức nở, trong lòng nghĩ các ngươi không hiểu được điều gì.
Người đã rời đi, ở trong lòng mọi người luôn quan trọng hơn một chút.
Người đã vĩnh viễn rời đi, vị trí ở trong lòng mọi người sẽ vĩnh viễn không cách nào bị người khác thay thế.
Đạo lý này nàng đã hiểu, năm năm tuổi, bà nội hết mực thương yêu nàng an nghỉ ở Hồng hà, nàng đã hiểu.
Nàng biết mình vĩnh viễn không có khả năng chiến thắng vị cô nương chưa từng gặp mặt kia, bởi vì cô nương kia đã rời đi.
Hoặc là, chỉ có rời đi mới có thể được nhớ kỹ sao.
Lạc Lạc ngẩng đầu lên, lau nước mắt trên mặt, lần nữa nhấc lên rèm xe, nhìn về cây xanh của Quốc Giáo học viện đang dần xa tầm mắt.
Nàng biết, đã đến lúc mình phải rời đi.
Tiên sinh, ta nhất định phải làm cho ngươi nhớ ta.
Nàng quật cường suy nghĩ .
...
...
Đường Tam Thập Lục chú ý tới cảm xúc của Trần Trường Sinh hôm nay có chút vấn đề, hỏi: "Không có chuyện gì chứ?"
Trần Trường Sinh đem quần áo ướt trong thùng phơi lên dây thừng, nói: "Không có chuyện gì."
Hắn không muốn để cho bằng hữu phải lo lắng cho mình, hơn nữa hắn cảm giác đoạn hồi ức trong Chu viên là của riêng hắn và nàng hai người , cho nên hắn chuyển đề tài: "Mới vừa rồi Trần Lưu vương Điện hạ muốn tới Quốc Giáo học viện, tại sao ngươi lại không đồng ý?
Đường Tam Thập Lục nhíu mày châm chọc nói: "Ơ, ta cũng không phải là viện trưởng Quốc Giáo học viện, có tư cách không đồng ý sao?"
Trần Trường Sinh bưng thùng đi vào tiểu lâu, thời điểm đi ngang qua hắn nói: "Ngươi chưa nói, nhưng khuôn mặt khó coi y như.."
Hắn vốn muốn nói y như người chết, nhưng lời rời miệng lại thay đổi.
"... y như xảy ra đại sự gì đó."
"Gương mặt ta anh tuấn như thế này, cho dù có thái độ với hắn, có thể khó coi sao?"
Đường Tam Thập Lục nhận lấy cái bàn chải từ trong tay hắn, đi theo, nói: "Ta không thích người này, ngươi cũng không phải không biết."
Đây là chuyện Trần Trường Sinh vẫn không hiểu nổi, hỏi: "Rốt cuộc tại sao?"
"Ta cảm thấy người này quá mức dối trá." Đường Tam Thập Lục nói.
Trần Trường Sinh nói: "Không có chứng minh thực tế, cũng đừng nói xấu người khác."
Đường Tam Thập Lục cười lạnh nói: "Ngươi không cảm thấy người này vô luận nói năng hay là làm việc cũng làm cho người ta cảm giác như tắm gió xuân ư?"
Trần Trường Sinh rất nghi ngờ, nghĩ thầm chuyện này không đáng biểu dương ư?
"Hắn là đàn ông, có đạo lý gì để chúng ta cảm thấy như gió xuân ùa tới?" Đường Tam Thập Lục khinh thường đưa ra kết luận của mình: "Tất có mưu đồ, hơn nữa tính toán quá nhiều, cách hắn xa một chút cho tốt."
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, lời này cũng có chút đạo lý, chẳng qua trước mắt xem ra, hoàng tộc bị đuổi ra chư quận, trừ Quốc Giáo