"Dĩ nhiên không được." Đường Tam Thập Lục nhìn vào mắt của hắn nói: "Ngươi có thể không cần thể diện, nhưng Quốc Giáo học viện thì phải làm sao. Giáo Hoàng Bệ Hạ sau này làm sao nói chuyện ở trước mặt nương nương? Ngươi không nên quên, đây không phải là chuyện của riêng ngươi, mà là chuyện của cả Quốc Giáo."
Những chuyện này toàn bộ đại lục đều biết, cho nên không cần tránh né các ca cơ khiêu vũ, nhưng không khí chung quanh vẫn khó tránh khỏi đè nén.
Đường Tam Thập Lục muốn để Trần Trường Sinh cảm thấy khá hơn, mỉm cười cười nói: "Hơn nữa ngươi cũng không nghĩ tới việc chấn phu cương (thể hiện bản lĩnh của người chồng) ư? Không có nhìn các tiểu cô nương khi nãy nhìn thấy ngươi nói muốn nhận thua giật mình đến cỡ nào à."
Tô Mặc Ngu ở bên lắc đầu, nói: "Lời ấy không ổn, vô luận Giáo Hoàng Bệ Hạ đã giải trừ hôn ước giữa hai người họ hay chưa, nhưng nếu Trần Trường Sinh xác định không muốn tiếp tục hôn sự này, như vậy không thể dùng ba chữ chấn phu cương được, chuyện này liên quan tới danh dự của Thánh Nữ, không ổn."
Đường Tam Thập Lục không vui nói: "Nói một đùa giỡn cũng không được, hiện tại Quốc Giáo học viện có hai con mọt sách các ngươi, thêm sát thủ máu lạnh Chiết Tụ, hơn nữa Hiên Viên Phá ngốc nghếch kia, ta ngay cả một đối tượng để trò chuyện cũng không có, thật là đáng thương."
Nói xong lời này, hắn đem chén trên bàn Trần Trường Sinh chiếm tới, rửa sạch nước trà trong chén, đổi thành rượu mạnh tới từ Tây Quan.
Trần Trường Sinh khoát tay nói: "Ta đã nói ta không uống rượu."
Tô Mặc Ngu ở bên cạnh nói: "Đêm khuya tuyết lạnh, nên sớm đi về đi."
Đường Tam Thập Lục bất đắc dĩ, nói: "Ta muốn giảm áp lực cho hắn cũng không được sao?"
Hôm nay bạch hạc đáp xuống bên hồ, Từ Hữu Dung trở lại kinh đô, Trần Trường Sinh biểu hiện vô cùng trầm mặc, lộ vẻ có chút tâm tình trầm trọng , hắn mới cố ý cử hành dạ yến, hy vọng có thể để cho Trần Trường Sinh phát tiết áp lực, ai ngờ đi tới tửu lâu, Trần Trường Sinh cùng Tô Mặc Ngu rượu cũng không uống, ngồi nghiêm chỉnh, nhìn vũ cơ nhảy múa vỗ tay tán thưởng cũng rất chân thành, bộ dáng nào giống ra ngoài vui vẻ...
Nhìn vũ cơ xoay tròn không ngừng trên sân khấu, hắn bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, tiêu sái mê người khó diễn tả thành lời, thấy vậy thiếu nữ ca cơ trong ngực trong mắt tăng thêm ái mộ. Trong lúc đang cười, ngón tay của hắn hơi cong, đem một hạt thông trong đĩa trên bàn bắn ra ngoài.
Lặng yên không một tiếng động, hạt thông đánh ở trên đầu gối vũ cơ, cũng không phải nặng, chẳng qua vị trí quá mức nhạy cảm, vũ cơ đặt chân chưa ổn, liền tà tà ngã tới trong ngực của Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh vội vàng đỡ, quan tâm hỏi: "Cô nương không sao chứ?"
Vũ cơ kia cũng là nhân vật đã quen với phong lưu, kiến thức rộng rãi, nơi nào không biết chuyện gì xảy ra, đầu tiên là khẽ giận nhìn Đường Tam Thập Lục một cái, sau đó ôn nhu nhìn về Trần Trường Sinh, hơi thở như lan nhẹ nói: "Nô gia tựa như tửu lực có chút không tốt."
Nói chuyện đồng thời, hai cánh tay của nàng rất tự nhiên ôm lấy cổ Trần Trường Sinh, cả người cũng tựa vào trong ngực của hắn.
Nhuyễn ngọc trong ngực, Trần Trường Sinh không cảm thấy mất hồn, chỉ cảm thấy có chút không quen cùng lúng túng.
Hắn đang chuẩn bị lễ phép đỡ vũ cơ ngồi vào bên cạnh, đột nhiên cảm giác được đêm tuyết phương xa tựa như có ai đang nhìn mình.
Ánh mắt kia, ánh mắt có thể cũng không tồn tại kia cũng không hàn lãnh, lại làm cho sâu trong nội tâm của hắn sinh ra bất an cực mãnh liệt, cho nên sau một khắc, hắn thuần túy trong vô thức, thậm chí phản ứng bản năng, tốc độ cực nhanh giơ hai tay lên.
Hắn chỉ muốn tỏ vẻ chính mình đối với vũ cơ không có bất kỳ ý nghĩ không an phận, hai tay cũng không có chạm vào thân thể của nàng, nhưng không nghĩ tới, động tác này rơi vào trong mắt người khác tức cười đến cỡ nào.
Trong tửu lâu đầu tiên an tĩnh chốc lát, sau đó cười vang, nhất là Đường Tam Thập Lục, lại càng cười nước mắt thiếu chút nữa chảy ra.
...
...
Từ Hữu Dung đứng bên cửa sổ, nhìn hình ảnh trong tửu lâu, thời điểm vũ cơ kia ngả vào trong ngực Trần Trường Sinh, cho dù đạo tâm của nàng yên lặng tự thủ như thế nào, cũng không khỏi nhíu mày.
Song sau đó một khắc, nàng nhìn thấy Trần Trường Sinh giơ cao hai tay, nghe bên kia tường viện truyền đến tiếng cười, cũng lộ ra nụ cười, chẳng qua mạnh mẽ nhịn xuống không phát ra tiếng cười.
Mạc Vũ đem biến hóa trong ánh mắt của nàng chứng kiến toàn bộ, nói: "Buồn cười thì cười, nhịn làm gì."
Từ Hữu Dung còn đang nhìn phương hướng tửu lâu, nhìn bộ dáng quẫn bách của Trần Trường Sinh, nghe Mạc Vũ nói, rốt cục không nhịn được, bật cười lên: "Ha ha ha ha!"
Mạc Vũ bị tiếng cười của nàng làm sợ hết hồn, ôm ngực, nói: "Ngươi không có chuyện gì sao? Làm sao cười giống như một bà bác vậy..."
Tiếng cười của Từ Hữu Dung có chút dũng cảm, hoặc là nói đại khí? Tóm lại, nàng cười không giống môt thiểu nữ mười sáu tuổi, mà giống bà bác bán sữa đậu nành đầu Bách Hoa hạng, chuẩn xác hơn mà nói, rất tương tự với bà bác hay chơi mạt chược cùng nàng trong trấn nhỏ.
Từ Hữu Dung có chút ngượng ngùng, ra vẻ bình tĩnh nói: "Ngươi nhìn hắn giống y như kẻ ngốc."
Mạc Vũ nơi nào có tâm tư đi nhìn Trần Trường Sinh, nhìn nàng cũng đã ngây người.
Nàng nhớ rất rõ ràng? Năm đó lần đầu tiên nhìn thấy Từ Hữu Dung, Từ Hữu Dung mới năm tuổi, khi đó nàng vẫn là tiểu cô nương, nhưng từ trước đến giờ cũng là an an tĩnh tĩnh, đọc sách sau đó tu hành, thánh khiết yên lặng, tựa như một tiểu Thánh Nữ.
Lúc nào thấy nàng có bộ dáng thế này?
"Ngươi không phải là... Thật sự thích tên kia đấy chứ?"
Mạc Vũ rất giật mình, cũng rất lo lắng.
...
...
Trong tửu lâu dạ yến, sau trận cười này liền kết thúc, Trần Trường Sinh ba người bay qua tường viện trở về Quốc Giáo học viện.
Vừa đi vào tiểu lâu, cửa phòng bên cạnh đã mở ra, bọn họ nhìn tới, giật mình phát hiện Chiết Tụ