Trần Quan Tùng tư lịch vô cùng lão, rất giỏi ẩn nhẫn ở trong Đại Chu quân đội, được Thánh Hậu nương nương rất tín nhiệm, chấp chưởng Trích Tinh học viện nhiều năm, ở trong quân có rất nhiều môn sinh đệ tử, thực lực cảnh giới lại càng sâu không lường được, đã sớm đạt tới nửa bước thần thánh, ở trận mưu phản đầu thu này đóng vai trò cực kỳ trọng yếu, nếu như không có gì ngoài ý muốn, sau đó, hắn tất nhiên sẽ trở thành nhân vật lãnh tụ của Đại Chu quân đội, cùng Thương Hành Chu đi lên đỉnh cao quyền lực, hơn nữa sẽ trở thành thống soái Đại Chu quân đội Bắc Phạt Ma tộc.
Nhưng mà, ngay khi thắng lợi gần ngay trước mắt, hắn đã chết.
Hắn chết vô cùng thảm, bị thiên phượng chân hỏa đốt cháy , hơn nữa không phải lập tức chết đi, mà bị đốt thời gian rất lâu mới ngừng thở.
Trước khi chết, hắn đã trải qua hành hạ thống khổ nhất trên nhân thế.
Bởi vì đây là sự báo thù của Thiên Hải Thánh Hậu.
Ở trước lúc nàng rời khỏi thế giới này, nàng muốn báo thù cho chính mình trước.
Đồng thời, cũng là báo thù cho thuộc hạ đến chết vẫn tận trung với mình.
Nàng phất ống tay áo, đem thi thể Thiên Chùy thần tướng hóa thành một mảnh ngọn lửa, cho hắn vinh quang theo mình trở về Tinh hải.
Sau đó, nàng đi xa vạn dặm, lần nữa che phủ tinh không, đặt chân nước suối, một chưởng vỗ xuống tên tăng lữ kia.
Vô số tinh quang theo bàn tay nàng rơi xuống, cũng không trầm trọng , nhưng vô cùng huyền diệu, căn bản không cách nào tránh né.
Tăng lữ lật bàn tay lên nghênh đón, sương mù dày đặc sau núi từ cô phong gào thét mà đến, theo chưởng thế mà tụ.
Song chưởng gặp nhau, tăng lữ đã hiểu được tâm ý của nàng, hỏi: "Ngay cả hạt giống cũng không để lại hay sao?"
"Trẫm tự có truyền thừa." Thiên Hải Thánh Hậu nói.
Tăng lữ cho rằng nàng nói tới Từ Hữu Dung.
Thật ra thì không phải vậy, hoặc nói chính xác hơn là không chỉ như vậy.
"Ngài thật sự là một người rất giỏi."
Tăng lữ nhìn Thiên Hải Thánh Hậu nói, đôi mắt bắt đầu chảy máu.
Đây là lần đầu tiên hắn biểu đạt cảm xúc kính sợ đối với Thiên Hải Thánh Hậu.
Sau đó thân thể của hắn chợt thành hư vô, hóa thành vô số quang phiến vỡ vụn, theo Vân mộ mà tan biến.
Ở một thế giới khác cách xa ngàn vạn dặm, trong sa mạc tràn đầy như ngọc, có một cái tế đàn thật lớn.
Tên tăng lữ kia khoanh chân ngồi ở trên tế đàn.
Mấy chục vạn tín đồ quỳ gối trong sa mạc bốn phía tế đàn, giơ tay nhảy múa tế thiên, vô cùng thành kính, như si như say, như điên như dại.
Bỗng nhiên, một đạo lực lượng tinh thần đến từ đại lục khác, bao phủ toàn bộ thế giới, chèn ép xuống mặt đất.
Tên tăng lữ kia mở mắt, con ngươi tràn ngập tối tăm, hai dòng máu tươi từ khóe mắt tràn ra, sau đó cả người bắt đầu chảy máu.
Hơn mười tên tế ti bốn phía tế đàn nổ tung mà chết, các tín đồ phát sinh tiếng kêu hoảng sợ, bắt đầu khóc la.
Không biết có bao nhiêu người chết, sa mạc cũng đã bị nhuộm đỏ.
...
...
Ở thời khắc cuối cùng của nhân sinh, Thiên Hải Thánh Hậu không như tưởng tượng của rất nhiều người, đem sinh mệnh cuối cùng hóa thành lực lượng cuồng bạo nhất, đi đánh chết những người mà nàng muốn đánh chết.
Giáo Hoàng đặt bồn thanh diệp xuống, nàng không xuất thủ.
Hãn Thanh bỏ qua chống cự, nàng không xuất thủ.
Thiên Hải gia trang viên vẫn an tĩnh, nàng không xuất thủ.
Nàng một thương phá hủy Lăng Yên các, phẩy tay áo thiêu chết Trần Quan Tùng, sau đó thiêu đốt sinh mệnh cuối cùng, đánh tan tăng lữ.
Bởi vì tăng lữ kia đến từ Thánh Quang đại lục.
Cho đến rất nhiều năm sau, mọi người trên thế giới này mới bắt đầu giao thiệp với dị tộc trên Thánh Quang đại lục, mọi người mới minh bạch, cái đêm thu ấy, Thánh Hậu nương nương đánh tan hình chiếu của tên tăng lữ từ Thánh Quang đại lục tới, đến tột cùng ý vị thế nào, lại tranh thủ bao nhiêu thời gian cho những người sống trên thế giới này.
Thiên Hải Thánh Hậu dĩ nhiên không phải người tốt trong ý nghĩa phổ biến, càng chưa nói tới thánh hiền.
Sở dĩ ở thời khắc tối hậu nàng lựa chọn như vậy, là bởi vì những năm gần đây nàng vẫn luôn chuẩn bị làm chuyện này.
Mặc dù thế giới này đã phản bội nàng, nhưng nàng vẫn chấp nhất cho rằng, thế giới này là của nàng.
—— đây là thế giới của trẫm.
Nếu là thế giới của trẫm, dĩ nhiên phải do trẫm tới thủ hộ.
Bất kỳ cánh tay nào can đảm có ý đồ với thế giới của trẫm, cũng sẽ bị chém đứt.
Nàng nghĩ như vậy , cũng làm như vậy, hơn nữa đã làm được.
...
...
Làm được.
Làm xong.
Thiên Hải Thánh Hậu trở lại đỉnh Thiên