Trước ánh bình minh, chính là thời khắc hắc ám nhất. Ở thời điểm mọi người nhắc đến câu nói này, thường thường có ý tứ là, chỉ cần vượt qua đoạn thời gian hắc ám nhất này, sẽ có thể nghênh đón nắng sớm thanh lệ, cũng là muốn ám chỉ hi vọng vĩnh viễn tồn tại, nhưng mà, nhưng khi ánh bình minh chân chính đến , lại có quan hệ gì với đoạn thời gian hắc ám kia?
Thời gian chính là sinh mệnh, một đi không bao giờ trở lại, quang minh của người khác cùng hắc ám của mình, từ trước đến giờ cũng không quan hệ tới nhau.
"Ta vẫn luôn cho rằng mình chính là mặt trời." Thiên Hải Thánh Hậu nhìn ánh sáng còn rất mờ nhạt ở phương đông, còn không cách nào thoát khỏi đường chân trời, nói: "Ta muốn chiếu khắp thế gian, tất cả những kẻ phản đối ta, chắc chắn sẽ bị ánh mặt trời thiêu cháy, không cách nào ẩn núp."
Lời nói hoặc có thể nói tâm tư của nàng cường đại bá đạo trước sau như một, nhưng mà, nàng lúc này cũng không phải đang đứng ở Cam Lộ Đài hoặc thần đạo, từ trên cao nhìn xuống nhìn thế giới của mình, nàng lúc này đang nằm trong ngực Trần Trường Sinh, tựa như một nữ nhân bình thường, có chút yếu ớt, không có lực lượng gì.
Trần Trường Sinh cảm giác rất rõ ràng, nghe được câu này, không khỏi cảm thấy khổ sở, nói: "Làm sao có thể giết sạch mọi người chứ?"
Ngày hôm qua trong hoàng cung, Từ Hữu Dung từng biểu đạt ý tứ tương tự, lúc ấy Thánh Hậu nương nương trả lời rất đơn giản, rất cứng rắn, nhưng lúc này nàng không trả lời như vậy.
Bởi vì trong một đêm dài dòng này đã phát sinh rất nhiều chuyện, chứng minh những lời nàng nói lúc đó là sai.
Nàng an tĩnh một lát, nói: "Đúng vậy, không thể nào giết sạch tất cả mọi người."
Những lời này rất lãnh đạm, không có mùi vị gì, Trần Trường Sinh nghe, lại cảm thấy rất bi thương, chua xót đau đớn.
Hắn muốn nói gì đó để an ủi nàng trước lúc chết, nhưng không biết nói gì, chợt nghe trong núi rừng bên cạnh thần đạo vang lên một trận thanh âm.
Hắn ôm Thiên Hải Thánh Hậu nhìn qua, tay phải lần nữa cầm chuôi kiếm, vẻ mặt rất cảnh giác ——rừng cây trên đỉnh Thiên Thư lăng vô cùng dày đặc, khắp nơi đều bụi cây gai, vốn cũng không có đường, bị mưa sa làm ướt lại càng bùn lầy khó đi, hơn nữa vốn có cấm chế tồn tại, ai có thể đến nơi đây?
Bụi cây bị ép xuống, bùn đất văng tung tóe, Dư Nhân từ bên trong bò ra ngoài.
Nửa đêm qua, hắn vẫn một mực khó nhọc leo lên Thiên Thư lăng, trên tay cùng trên người cũng đầy vết rách, huyết thủy cùng nước bùn xen lẫn một chỗ, nhìn cực kỳ thảm đạm.
Đi tới đỉnh Thiên Thư lăng, Dư Nhân đầu tiên nhìn nhìn thấy chính là Trần Trường Sinh ôm một phụ nhân xinh đẹp. Chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy phụ nhân kia rất nguy hiểm, miệng mở rộng, khuôn mặt lo âu, a a kêu lên vọt tới, muốn đem Trần Trường Sinh kéo ra, đem hắn bảo vệ đằng sau mình.
Nhưng khi hắn khập khễnh đi tới trước người Trần Trường Sinh, lại dừng lại.
Bởi vì hắn cảm thấy phụ nhân xinh đẹp này có chút quen mắt. Hơn nữa sắc mặt nàng tái nhợt, giống như hắn cả người đầy máu, nhìn rất đáng thương.
Dư Nhân y thuật rất cao minh, tấm lòng nhân hậu, ở Tây Trữ trấn cùng với trong hai năm du lịch thiên hạ, thường xuyên trị liệu cho những người cùng khổ không có tiền chữa bệnh, xác nhận sư đệ không có chuyện gì, hắn trong vô thức muốn chữa bệnh cho phụ nhân kia, sau một khắc lại phát hiện, phụ nhân này cũng đã cứu không nổi nữa.
Chuyện này là thế nào? Đến tột cùng chuyện gì xảy ra?
Dư Nhân từ trong bụi cỏ cả người đầy máu leo ra , Trần Trường Sinh rất giật mình, bởi vì hắn không nghĩ tới, sư huynh vẫn luôn ở Thiên Thư lăng, sau đó hắn rất cảm động, bởi vì hắn biết sư huynh nhất định là nghe được tiếng hét của mình mà tới cứu mình, tiếp theo hắn thấy rất áy náy, không biết tại sao, chính là cảm thấy rất áy náy.
Thiên Hải Thánh Hậu nhìn tên đạo sĩ tuổi trẻ vừa chột vừa cà nhắc kia, khẽ nhíu mày, không biết là vui mừng hay kinh sợ hay là tâm tình gì khác.
"Đây... Chính là sư huynh của ngươi."
"Đúng vậy." Trần Trường Sinh nhìn về Dư Nhân, nói: "Sư huynh, đây là mẫu thân của ngươi."
Dư Nhân giật mình, nhìn phụ nhân xinh đẹp trong lòng ngực của hắn, há miệng, nhưng không biết nên nói cái gì, hoặc là bởi vì hắn vốn không thể nói được.
Thiên Hải Thánh Hậu nhìn Trần Trường Sinh nói: "Như vậy, rốt cuộc ngươi là ai?"
"Ta không biết." Trần Trường Sinh ngơ ngẩn nói: "Ta ban đầu cho rằng mình là con của ngài, kết quả không phải như vậy."
Thiên Hải Thánh Hậu nói: "Làm con trai của ta rất mất mặt ư?"
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: "Nếu như có thể làm con của ngài, hẳn là chuyện đáng để kiêu ngạo?"
"Một đứa ngốc, một đứa ngu, thật là..."
Thiên Hải Thánh Hậu liếc nhìn Trần Trường Sinh, sau đó liếc nhìn Dư Nhân.
Cuối cùng, nàng dõi mắt nhìn bầu trời đêm tỏa ra vô tận quang huy, nói: "Nhưng trẫm cuối cùng đã có hai đứa con."
Lúc nàng nói những lời này, tâm tình rất lạnh nhạt bình tĩnh, lại có ý tứ vô đùa cợt vô cùng nồng nặc, tóm lại vô cùng phức tạp.
Nói xong câu đó, nàng không nói gì thêm .
Nhìn Trần Trường Sinh cùng Dư Nhân sau đó là tinh không, nàng cũng chưa nhìn thêm gì khác, tỷ như thế giới này.
Nàng nhắm hai mắt lại.
...
...
Trần Trường Sinh cảm giác được nàng trong ngực mình không còn hô hấp, cảm thấy thần hồn nàng