Cô gái nhỏ ngã trên mặt đất còn giả vờ rên rỉ, yếu ớt không đứng dậy được.
Nếu không phải tai cô đang đỏ lên vì chột dạ, chắc có lẽ còn đáng tin hơn.
Tống Lục Bách đứng im nhìn, biết được ý đồ của cô, suýt nữa thì bị cái màn trình diễn vụng về này làm cho bật cười.
Anh cong cong khóe môi, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Cô gái trên mặt đất hình như bắt đầu biết ngại, tiếng kêu đau càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không phát ra tiếng gì nữa.
"Anh ơi, anh...!anh không quan tâm đến em à?" Cô nói nhỏ, như thể có chút khó tin, còn hơi trách móc.
Tống Lục Bách nghiêng đầu, lấy tay đỡ trán, sau đó mới trầm mặt xuống bước qua, đặt hai tay dưới cánh tay cô rồi nhẹ nhàng nâng lên, cô gái bị ngã cũng buộc phải ngồi thẳng dậy.
"Ngã đau không?"
"Đau." Chân Yểu nhắm mắt nhắm mũi nói.
Vừa nãy chờ mãi Tống Lục Bách không nói cũng không đi tới, làm cô tưởng bị phát hiện là giả vờ ngã rồi...!
Bây giờ anh hỏi cô như vậy, chắc là không sao phải không?
"Chỗ nào?"
"Chỗ này, chỗ này với cả...!chỗ này nữa." Cô chỉ linh tinh vào mấy nơi, "Hình như ở đâu cũng đau."
Vừa dứt lời, Tống Lục Bách liền giữ chân cô rồi nhìn qua nhìn lại vài lần, đại khái là đang kiểm tra, khiến cô vô cùng áy náy, cũng may là anh không nói gì.
"Anh đưa em về phòng ngủ." Nói xong, Chân Yểu đột nhiên bị anh bế lên.
Mặc dù không phải lần đầu tiên được bế, nhưng cô vẫn có cảm giác bị hẫng một nhịp.
Hai tay ngay ngắn đặt trước ngực, đoán chắc là anh sẽ không đi nữa.
"Mở cửa." Tống Lục Bách dừng lại.
Chân Yểu vội vàng đưa tay mò mẫm tay nắm cửa, nhưng không biết có phải do anh cao quá không, làm cô tìm mãi cũng không thấy mà chỉ sờ qua sờ lại tấm cửa.
"Anh ơi, em không với được." Cô ngượng ngùng, "Anh thấp xuống một chút."
Tống Lục Bách không nói, lẳng lặng cúi thấp người tới gần cửa.
Chân Yểu đột nhiên dồn trọng tâm về phía trước, cả người như thể sắp ngã ra ngoài, cô sợ đến mức túm chặt lấy gáy anh, trong lúc hoảng loạn còn vô tình "cào" móng tay lên cổ anh.
"Em cầm tinh con mèo à? Móng tay nhọn thế." Giọng anh trầm hẳn.
"Em không cố ý..." Cô xấu hổ, muốn rút bàn tay đang quàng sau gáy anh về, nhưng lại sợ mình bị ngã vì trọng tâm không vững, đành phải cẩn thận đặt tay lại.
Cảm giác từ gáy truyền xuống dọc theo sống lưng rồi phân tán ra khắp dây thần kinh, Tống Lục Bách nghiến răng, quai hàm siết chặt.
"Không ai trách em cả.
Mở cửa."
Nghe vậy, Chân Yểu vội vàng đưa tay ra, lần này cô nhanh chóng nắm lấy tay nắm cửa, vặn mạnh xuống.
"Cạch" một tiếng, cửa mở.
Cô nghĩ đến giọng nói nhẫn nhịn vừa rồi của người đàn ông, ngượng ngùng thì thào: "Anh, em nói dạo này em tăng cân."
Người kia bế cô đi về phía ghế sofa cạnh cửa cổ, thản nhiên đáp lại một tiếng "Ừm?"
"Nếu nặng thì cứ để em xuống tự đi."
Tống Lục Bách dừng lại, "Em nghĩ là anh không đỡ được em à?"
Mặc dù không nhìn thấy biểu cảm trên mặt, nhưng Chân Yểu có thể nghe ra anh không vui khi hỏi câu hỏi đó, cũng biết lúc này không thể nói thật được, cho nên gượng gạo cười, "Làm sao có thể!"
Vừa dứt lời, bàn tay đang đỡ chân và lưng cô đột nhiên mất đi sức lực mà thả ra, dưới người cô trống rỗng, gần như sắp rơi xuống -
"Anh trai!" Chân Yểu hét lên, sợ đến mức nhắm chặt mắt lại, ngay sau đó, cả người cô ngã ngửa xuống giường lớn, thậm chí cơ thể còn hơi lắc lư lên xuống vì độ đàn hồi của đệm.
Khi tất cả những điều này xảy ra, hai bên người cô và mép giường đột ngột chìm xuống, như thể có người cũng ngã xuống rồi dùng hai tay chống đỡ.
Sau đó, chân cô cọ vào lớp vải của chiếc quần âu, cảm giác lạnh lẽo cũng không thể ngăn cản được cơ bắp rắn chắc đằng sau lớp vải.
Tóc tai xõa tung sau đầu, Chân Yểu bị "ném" đến choáng váng, hai tay chụm vào nhau rồi vô thức che kín mặt, thất thần nằm bẹp trên giường.
Sợ hết cả hồn, cô ngơ ngác chớp chớp mắt, hai tay vẫn ôm chặt lấy mặt.
"Vừa nãy anh hết sức rồi," Giọng người đàn ông nhẹ bẫng, "Không đỡ được em."
Rõ ràng anh đang dùng hành động để "đáp trả" cái câu "không đỡ được" kia.
"Anh trai!" Chân Yểu tức giận gọi anh, âm cuối hơi run run, sau một tiếng này liền quay đầu qua chỗ khác, không nói nữa.
Tống Lục Bách cụp mắt xuống, từ những nếp ga giường quanh ngón tay, đến mái tóc màu nâu sẫm gần trong gang tấc, còn có chiếc cổ mảnh mai và đôi tai đỏ ửng của cô gái.
Sự tương phản màu sắc đánh thẳng vào thị giác, khi so sánh giữa sức lực mạnh yếu cũng vô cùng rõ ràng.
Tay của cô gái so với tay anh nhỏ đến đáng thương, nhưng vào lúc này cô lại dùng hết sức để chống lại anh, che kín mặt không chịu bỏ ra.
"Giận à?"
Người đang nằm không trả lời.
"Dọa em sợ rồi?"
Vẫn không trả lời.
Phòng ngủ đột nhiên yên tĩnh lại, xen lẫn cả sự bướng bỉnh và cảm giác ngượng ngùng.
Tay Chân Yểu vừa mới nới lỏng một chút, người đàn ông đã nắm lấy một tay cô kéo mạnh ra như đã biết trước.
Trước mặt vẫn là bóng tối vô hình, nhưng cô lập tức hoảng sợ, quay đầu sang chỗ khác định trốn nhưng lại đụng phải cánh tay kia của Tống Lục Bách đang chống ở đó.
"Em, em muốn đứng lên." Chân Yểu nghiêng người ngồi dậy, vừa mới lên được nửa vai thì cánh tay đột nhiên chạm vào lồng ngực rắn chắc, cô hoảng hốt vươn tay ra đẩy nhưng tự mình lại ngã ngửa.
Hai bên trái phải không còn chỗ nào để thoát, Chân Yểu chợt tưởng tượng ra tư thế của Tống Lục Bách trong đầu - hai chân tách ra, tay chống ở hai bên người cô, cứ thế từ trên cao nhìn xuống.
Vì cái cảnh này trong đầu mà cô cảm giác mình sắp bốc cháy.
"Anh trai!"
Hầu kết Tống Lục Bách nhấp nhô, giọng hơi khàn khàn, "Ừm."
Cô gái nhỏ đang nằm, ngực phập phồng lên xuống, rồi bất ngờ kiên trì dùng sức đẩy một cánh tay của anh ra, thành công trốn thoát mà không gây ra tiếng động, sau đó liền bò sang một bên rồi ngồi dậy.
Anh đứng thẳng lên, một giây tiếp theo cúi người ôm cô trở lại giường, nhẹ nhàng đơn giản như tiện tay ôm một cái gối.
"Không đỡ được? Hai người như em cũng không thành vấn đề."
Vừa nói, anh vừa ngước mắt lên nhìn, lại chỉ thấy được khuôn mặt lặng lẽ ửng hồng và chiếc cằm lộ rõ vẻ căng thẳng của cô gái.
Tống Lục Bách đột nhiên giơ tay lên, ngón tay đặt lên má cô gái, sau đó nhẹ nhàng quay mặt cô về phía anh.
Biểu hiện của cô rất ngoan ngoãn, nhưng rõ ràng là đang kìm chế và cố tình phớt lờ anh, hiếm khi thấy vẻ mặt trầm tĩnh ấy lại có chút bướng bỉnh, khác hẳn với vẻ luôn