Cảm giác nụ hôn dường như vẫn còn lưu lại trên trán, khi người đàn ông lùi lại rồi im lặng một lúc, hơi thở của anh lướt qua mái tóc lòa xòa trên trán cô, sau đó chậm rãi đứng dậy, xoay người đẩy cửa ra.
Như thể đó chỉ là một hành động tự nhiên.
Cửa phòng ngủ đóng mở, âm thanh của ổ khóa khiến Chân Yểu tỉnh táo.
Cô ngơ ngác đưa tay lên, dùng đầu ngón tay chạm vào giữa trán.
Đột nhiên ngón tay cô nhanh chóng bật ra tựa như bị bỏng, hai bàn tay đan vào nhau rồi siết chặt các ngón tay lại vài lần.
Tống Lục Bách...!hôn cô?
Chân Yểu lập tức nhớ lại, nhịp tim vừa nhanh vừa gấp, tay chân nhũn như bún, sau lưng chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
Mặc dù chỉ là hôn lên trán, anh trai em gái cư xử như thế thì có vẻ bình thường, nhưng họ không phải anh em ruột, thậm chí còn hiếm khi ôm nhau, làm sao có thể phát triển thành hành vi hôn trán thân thiết như vậy...!
Anh làm điều đó trên danh nghĩa là anh trai sao? Anh có nghĩ đến chuyện giữa hai người họ không có huyết thống không?
Hai câu hỏi này đột nhiên hiện lên trong đầu cô, bản thân cô cũng bị dọa hết hồn, không biết sao mình lại nghĩ đến điều này.
Tại sao phải đoán mục đích của anh?
Chân Yểu thở dài một hơi rồi ngã xuống, nhưng chưa kịp nằm đã đột ngột dừng lại, sau đó vội vàng ngồi dậy.
...!Hôm nay cô không thể nằm xuống và ngủ ngon được.
"Yểu Yểu." Giọng của Tống Duyên Từ vang lên từ bên ngoài, anh khẽ gõ lên cửa mấy cái.
Cô giật mình, nhanh chóng trèo xuống giường theo cảm tính rồi sửa sang lại quần áo đầu tóc, sau đó chậm rãi đi tới mở cửa, "Anh trai, anh họp xong rồi."
"Ừm, sữa của em đây."
Tay của Chân Yểu bị nhét vào một cốc sữa, cô cầm lấy nó bằng cả hai tay, cúi đầu nhấp một ngụm.
Hơi nóng của cốc sữa phả lên mặt nhưng cô lại không cảm thấy quá nóng, lập tức nghi ngờ mặt mình vẫn còn đỏ, sợ bị nhìn thấy.
Quả nhiên, một giây sau nghe thấy Tống Duyên Từ hỏi: "Sao mặt em đỏ vậy?"
Cô nhanh trí đáp, "Dạo này em thấy mình hơi mập, vừa nãy gập bụng mấy cái."
Vừa dứt lời, Tống Duyên Từ liền bật cười, "Ngốc, em mập chỗ nào? Mọi người ngày nào cũng nghĩ cách cho em ăn để mập lên, thế mà em lại bí mật giảm cân."
"Chỉ thử một lần thôi." Cô ngượng ngùng.
Vừa nhắc tới chữ "mập", Chân Yểu tập tức liên tưởng đến cảnh bế công chúa vừa nãy, rồi cô lại nhớ mình bị Tống Lục Bách thả xuống giường, sau đó là nụ hôn chúc ngủ ngon...!
"Sao lại cầm cốc ngẩn người thế? Không uống à?"
Cô chợt định thần lại, ngửa đầu uống cạn cốc sữa.
Tống Duyên Từ cầm lấy chiếc cốc trống không, đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô, "Ngủ đi, sáng mai anh làm bữa sáng cho em.
Ngủ ngon."
"Anh trai ngủ ngon."
Chân Yểu lùi lại hai bước rồi đóng cửa lại, nhưng thay vì đi về phía trước, cô lại dựa vào cửa và đứng im đó.
Hai người đều là "anh em một nhà", cũng là một câu chúc ngủ ngon giống nhau, nhưng lời nói và hành động của Tống Duyên Từ sẽ không khiến cô phải nghĩ ngợi, hoặc là căn bản không có gì phải suy nghĩ, bởi vì anh chỉ mang tới một cốc sữa như mọi khi, cử chỉ thân mật nhất không gì khác ngoài xoa đầu.
Nhưng Tống Lục Bách thì khác.
Nếu cô thật sự muốn tìm hiểu kỹ, cô cũng không nói ra được hành động của Tống Lục Bách có gì không đúng.
...Nếu anh ấy chỉ đối xử với mình như em gái.
Chân Yểu bắt đầu thấy hoảng loạn, cô đứng thẳng dậy, đi dọc theo bức tường vào phòng tắm, cố gắng kìm nén những suy nghĩ thỉnh thoảng lại hiện lên.
Cho đến khi đánh răng rửa mặt xong nằm lên giường, cả người cô mới thả lỏng ra, nghĩ rằng có thể mình đã hơi thái quá.
Cô nhắm mắt đếm cừu trong đầu, cuối cùng mê man chìm vào giấc ngủ, như thể cô đang mơ nhưng lại không phải mơ, cho đến khi tỉnh lại hoàn toàn không nhớ một thứ gì.
Qua một đêm, cảm giác mất tự nhiên và những suy nghĩ lung tung đó đã biết mất gần hết.
Sáng hôm sau, Chân Yểu rón rén mở cửa phòng.
Hôm nay cô dậy sớm hơn mọi ngày nên Tống Duyên Từ chưa qua gọi cô ra ăn sáng, đến khi thấy cô xuất hiện ở phòng khách mới ngạc nhiên, "Hôm nay dậy sớm vậy?"
"Bị tỉnh không ngủ tiếp được nên em dậy luôn."
Cô dụi dụi chóp mũi, hắng giọng, "Anh Lục Bách vẫn chưa dậy ạ?"
"Sáng nay Lục Bách đi từ sớm rồi, lúc anh dậy đã không thấy người đâu, chắc là bận quá, chỉ có thời gian ghé qua thăm em rồi cố ở lại một đêm thôi."
Đi rồi à...!
Chân Yểu mò mẫm, chậm rãi ngồi xuống ghế sofa, "Ồ, ra vậy."
"Không nỡ à?" Tống Duyên Từ cười hỏi.
"Dạ? Đâu có ạ."
"Nhìn mặt em như mất sổ gạo, anh còn tưởng là em không nỡ.
Nhưng mà em ở với anh ấy lâu như vậy, có cảm tình cũng là chuyện bình thường."
Chân Yểu không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy như bị trúng tim đen, lòng bàn tay cũng nóng lên.
Cô vân vê vạt áo, gật đầu nói "Vâng" một tiếng, "Chắc là...!có một chút."
Thực ra là có.
Vì ban đầu đi từ nhà họ Khương rời khỏi Tầm Thành, cho nên cô không cảm thấy có quá nhiều khác biệt, nhưng khi Tống Lục Bách đột nhiên tới đây rồi lại rời đi nhanh chóng, loại cảm xúc này mới bất giác hiện lên.
Cô thầm thở dài trong lòng.
"Đợi anh một chút," Một cốc nước ấm được nhét vào tay cô, sau đó Tống Duyên Từ lại đi ra, "Bữa sáng sắp xong rồi."
Chân Yểu "Vâng" một tiếng để đáp lại, cuối cùng trong phòng khách chỉ còn một mình cô, đành phải ngồi im uống nước.
Bỗng nhiên, cô nhớ tối hôm qua mình nói ngày nào cũng phải gọi điện thoại cho Tống Lục Bách, lập tức điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình một chút.
Lúc nào gọi? Gọi rồi nói gì?
Hay là...!bây giờ gọi luôn? Hỏi anh ấy sao lại đi sớm như vậy, có nhiều việc không vân vân...! Mặc dù chủ đề không có gì thú vị nhưng cũng không lo là không có gì để nói.
Nghĩ đến đây, Chân Yểu cầm điện thoại lên bấm vào phím tắt, tiếng "bíp" vang lên bên tai khiến cô thấy hơi lo lắng.
Một tiếng...!
Hai tiếng...!
Bỗng nhiên, tiếng bíp dừng lại, điện thoại có người nhận.
Trong ống nghe im lặng hai giây.
"...Anh trai?" Chân Yểu ngập ngừng hỏi, "Anh có nghe không?"
Người đàn ông ở đầu dây bên kia khẽ "Ừ" một tiếng, "Có chuyện gì vậy?"
Anh hỏi vậy thì cô biết nói thế nào.
Chân Yểu liếm liếm môi, ấp a ấp úng, "Không có chuyện gì cả, nhưng em đã hứa với anh là sẽ gọi cho anh mỗi ngày."
"Xem ra là đang miễn cưỡng làm nhiệm vụ?"
"Không phải."
"Coi như nhiệm vụ cũng được, không hoàn thành thì phạt em."
Chân Yểu nghe thấy giọng điệu của anh có vẻ rất ung dung, cô cắn cắn môi, nói nhỏ: "Em nhất định có thể hoàn thành."
Tống Lục Bách "Ừ" một tiếng, "Gọi điện cho anh để thể hiện quyết tâm à?"
"Không phải, em vừa dậy đã thấy anh đi rồi nên muốn gọi điện cho anh." Cô dừng một chút, sau đó nói thêm, "Tối hôm qua cũng còn một số chuyện em chưa kịp nói."
"Tối hôm