Khi Từ Ngư mở rương ra, phát hiện bên trong đều là các loại thiết bị, anh mới ý thức được đồ vật trong rương căn bản không phải vật dụng cá nhân của Phó Uyên.
Vì thế anh vì sự hiểu lầm của mình đối với Phó Uyên mà suy nghĩ một chút, làm cho Từ Ngư ngoài ý muốn chính là, trong mấy thứ này có máy quay, máy đo nhiệt độ còn có cả dụng cụ công nghệ cao mà Từ Ngư chưa từng thấy qua.
Từ Ngư có chút ngoài ý muốn, anh từng suy đoán Phó Uyên có thể là thần bà âm dương linh tinh, nhưng hiện tại dụng cụ trước mặt tựa hồ đang nói cho anh biết, bắt quỷ cũng phải hiện đại hóa.
"Mỗi rương đều là một một cặp với nhau, bên trong có hướng dẫn lắp đặt." Phó Uyên nhấc đồ lên nhắc nhở.
Từ Ngư gật đầu nói: "Được rồi, bất quá lần đầu tiên tôi làm việc này, không nhất định đều lắp đúng, lát nữa cậu phải tới kiểm tra một chút.
"
Phó Uyên đáp ứng, Từ Ngư tiếp tục làm việc, anh làm việc từ trước đến nay đều cẩn thận, hơn nữa những thiết bị này vừa nhìn liền biết không hề rẻ một chút nào.
Còn nhớ trước kia năm thứ hai làm việc ở một quán cà phê nào đó, người giao công tác cũng không nói rõ việc sử dụng bình Mocha, dẫn đến cánh tay cậu bị bỏng, làm thêm cũng không có bảo hiểm tai nạn lao động gì, anh còn bởi vậy mà bị khuyên lui, tiền không kiếm được, đến bệnh viện khám còn tốn không ít tiền.
Từ đó về sau, Từ Ngư bất luận làm gì cũng cẩn thận hơn người khác, một là tránh cho mình bị thương tổn, hai là người cẩn thận rất khó bị nắm được nhược điểm, thứ ba chính là Từ Ngư chưa bao giờ cảm thấy là mình một người may mắn.
Ví dụ như người khác mỗi ngày trốn học cũng không thành vấn đề, mình ngẫu nhiên trốn học một lần đều bị bắt, cho nên không thể không tuân thủ nghiêm chỉnh quy tắc.
Anh cẩn thận xem hướng dẫn lắp đặt hai lần, mới bắt đầu động thủ lắp đặt, căn phòng vốn trống rỗng sau khi lắp đặt những thiết bị này có vẻ có chút chật chội.
Phó Uyên kiểm tra không thành vấn đề liền mở sổ ghi chép kết nối thiết bị, Từ Ngư ngồi bên cạnh cậu học tập, lòng hiếu kỳ trong lòng lần nữa bị gợi lên.
"Tại sao lại phải đo nhiệt độ? Và những thứ gì đó đằng kia để làm gì?" Từ Ngư hỏi.
Phó Uyên nhìn màn hình máy tính phản chiếu ra khuôn mặt của Từ Ngư nói: "Những thứ đó khi xuất hiện nhiệt độ sẽ có thay đổi, thứ bên kia là thiết bị nhanh chóng cảm nhận được nhiệt độ thay đổi sau đó chụp ảnh lại.
”
"Thay đổi nhiệt độ?" Từ Ngư nhớ tới chuyện xảy ra trong đêm đầu tiên ở nhà mình, lúc ấy ngoại trừ sợ hãi ra, anh cảm thấy sau lưng rét run, mặc dù điều hòa đã bật tới ba mươi độ.
Sau khi điều chỉnh xong thiết bị, Phó Uyên đứng dậy, cậu mở túi ra đem một mặt dây chuyền cho Từ Ngư, Từ Ngư nhận lấy nghi hoặc nhìn Phó Uyên.
"Có thể trừ tà, đeo." Phó Uyên không có biểu tình gì nói.
Từ Ngư lại ở trong lòng cảm thấy ấm áp một chút, anh khẽ cười cười nói một tiếng "Cảm ơn", sau đó liền đem mặt dây chuyền đeo trên cổ.
Mặt dây chuyền nhìn giống như một tảng đá, phía trên tựa hồ khắc cái gì đó, bất quá Từ Ngư nhìn không hiểu, chỉ là sau khi đeo cái này, trong lòng Từ Ngư cảm thấy an tâm hơn.
Buổi trưa, hai người đặt đồ ăn mang đi, lúc giao đồ ăn nhanh, người giao đồ ăn thấy địa chỉ của bọn họ còn đặc biệt gọi điện xác nhận một lần.
Dù sao chuyện xảy ra ở đây đã được lan truyền trên mạng, không ít người ở Bạc Thành đều biết, lúc Từ Ngư mở cửa lấy đồ ăn, tiểu ca bán đồ ăn bên ngoài đánh giá anh một trận.
Mang đồ ăn đi xuống, Từ Ngư gọi Phó Uyên đến ăn cơm, ai ngờ lúc Phó Uyên đi ra đang cầm điện thoại di động chơi game.
Ai chơi trò chơi Từ Ngư cũng không cảm thấy kỳ quái, nhưng người đó đổi thành Phó Uyên, Từ Ngư liền cảm thấy cực kỳ trái ngược.
"Anh cũng chơi trò chơi?" Từ Ngư trực tiếp kinh ngạc hỏi ra.
Phó Uyên nhướng mày, dùng một loại ánh mắt khó hiểu nhìn Từ Ngư nói: "Anh cảm giác tôi là người như thế nào? Những người trẻ tuổi chơi trò chơi thì có gì lạ sao? "
Lời nói của cậu một lần nữa nhắc nhở hai người tuổi tác chênh lệch đến bốn tuổi, Từ Ngư nhất thời cảm thấy lời này của mình hỏi cũng có chút kỳ quái, nhưng cảm giác mà Phó Uyên mang lại cho người khác chính là loại cảm giác thành thục cao lãnh thậm chí có chút cao thâm khó lường.
Một người như vậy cùng loại tục vật này đặt cùng một chỗ nhìn thế nào cũng không khớp, Từ Ngư mở hộp cơm bày ở trước mặt