Phó Uyên hời hợt đáp lại "Đúng" Từ Ngư nghe xong sắc mặt có chút trắng bệch, bất quá chuyện này cũng không là lần đầu tiên, đã có lần thứ nhất, lần thứ hai gặp phải liền cảm thấy quen thuộc, anh cũng không phải lần đầu tiên "gặp quỷ".
"Có một chuyện tôi muốn hỏi cậu." Từ Ngư nhớ tới nghi hoặc khi mình đọc tư liệu.
Phó Uyên: "Hỏi.
"
"Người kia sau khi ra tù cậu có điều tra hay không?" Từ Ngư hỏi, anh muốn biết kẻ gây ra vụ án giết hại mẹ chấn động năm ấy, thiếu niên Vương Thừa năm đó còn chưa tới mười tám tuổi cuối cùng rốt cuộc làm sao vậy?
Phó Uyên dừng động tác dưới tay, nhìn Từ Ngư nói: "Sau khi vào tù cha cậu ta liền tái hôn, sau khi ra tù không có chỗ đi cũng không có bằng cấp học, cậu ta liền đi thành phố khác làm việc, cũng không bao giờ quay trở về nữa.
"
Nghe Phó Uyên trả lời Từ Ngư có chút thổn thức, hiệu ứng bi kịch liên tục, vốn Vương Thừa đã thi đậu vào trường trung học trọng điểm, không có chuyện ngoài ý muốn kia có lẽ sẽ học đại học, tốt nghiệp kết hôn sinh con.
Nhưng một chuyện sai lầm phát sinh, làm cho tất cả mọi chuyện đều trật bánh, nhưng cẩn thận ngẫm lại, bi kịch năm đó rốt cuộc ai mới là thủ phạm, Vương Thừa giết người là phải gánh chịu hậu quả, nhưng cái trường khiến cậu thiếu niên đó mất đi tôn nghiêm cùng bản tâm chẳng lẽ không sai sao? Người mẹ đưa cậu thiếu niên vào đó không sai sao? Chơi trò chơi luôn bị mẹ chỉ trích và người cha đã biến mất từ đầu của toàn bộ sự kiện dường như cũng là một phần của sai lầm này.
Từ Ngư không phải là thánh phụ thương ngưuoif gì cho cam, chỉ là sau khi hiểu rõ nguyên nhân vụ việc khiến anh cảm thấy có chút khổ sở, có một số việc vốn dĩ có thể tránh được.
"Đem nhóm nhiệt độ biến hóa này vẽ thành biểu đồ, tôi muốn đi ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ trở về." Phó Uyên nói xong đứng dậy, Từ Ngư phục hồi tinh thần lại.
"Cậu đi làm gì?" Từ Ngư hỏi, nói thật, một mình ở trong phòng có quỷ vẫn có chút sợ hãi, nhưng lời này anh đối với Phó Uyên nói không nên lời.
Phó Uyên: "Mua chút đồ tối nay muốn dùng." Nói
xong Phó Uyên đổi giày rời đi, Từ Ngư nghiêng đầu, lời này sao nghe dễ dàng suy nghĩ lệch lạc như vậy, anh xoa xoa đầu mình, mình thật đúng là thích suy nghĩ lung tung.
Sau khi Phó Uyên rời đi, toàn bộ phòng trở nên dị thường yên tĩnh, Từ Ngư có chút không thích ứng, anh mở cửa sổ, ở bên cạnh nơi này ngõ nhỏ và đường cái, bởi vì cách âm tốt, đóng cửa sổ xác thực không có nhiều tiếng động, nhưng mở cửa sổ các loại âm thanh liền truyền vào.
Có tiếng còi xe, có tiếng kêu của thú cưng dưới lầu, cùng với tiếng trẻ con đùa giỡn, thông tin xã hội này thay đổi quá nhanh, mặc dù Long Hâm Viên xảy ra thảm án, nhưng khi tất cả dấu vết bị xóa sạch, những người xung quanh nên sống thế nào đều trở về hình dáng ban đầu.
Tiếng ồn làm cho tâm tình Từ Ngư thả lỏng một chút, theo anh thấy, thanh âm bên ngoài cửa sổ chính là một loại nhân khí.
Từ Ngư rất nhanh đã làm xong bảng biểu, anh định đem video lúc vật kia xuất hiện lại xem lại, anh nhớ rõ video trong khoảng thời gian đó thường xuyên nhấp nháy, có lẽ sẽ có phát hiện gì đó.
Thời gian cậu và Phó Uyên chơi game không tính là ngắn, camera trong phòng cơ bản có thể chụp được toàn bộ các góc, ánh mắt Từ Ngư nhìn có chút chua xót.
Ngay trong nháy mắt của anh, Từ Ngư tựa hồ phát hiện ra cái gì đó, anh lập tức ấn nút tạm dừng, lại dùng phần mềm chỉnh sửa video lật từng khung hình nơi này.
Ngay trong một khung hình chớp nhoáng, một phần ba màn hình đều có chút bông tuyết, nhưng vị trí phòng bếp xuất hiện một bóng đen mơ hồ.
Từ Ngư nuốt nước miếng, anh có chút khẩn trương, thậm chí lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhưng anh vẫn đem hình ảnh này chế thành hình ảnh lưu lại, sau khi hình ảnh trải qua xử lý, bóng đen trở nên rõ ràng hơn trước, thậm chí có thể nhìn thấy một đường viền.
Đó là bóng dáng của một người phụ nữ, mặc áo khoác màu sắc như rỉ sắt, tóc rối tung, đôi mắt hắc động tựa hồ truyền đạt một loại khí tức quỷ dị âm trầm.
Từ Ngư trong lòng sợ hãi, vì thế khép sổ ghi chép lại, anh uống một ngụm nước, quả nhiên, là một người bình thường cũng không lớn mật mà nói, cũng không có chuẩn bị tâm lý xử lý những chuyện không khách quan này có chút hơi sợ hãi.
Nhìn thời gian, đã gần sáu giờ, bên ngoài trời sắp tối, cũng không biết Phó Uyên đi mua cái gì còn chưa trở về.
Anh gọi điện thoại cho Phó Uyên, bảo anh mang chút đồ ăn trở về, Phó Uyên đáp lại hỏi: "Cậu chạy bộ? "
"Hả? Không, nơi này nhỏ đến mức không có máy chạy bộ." Từ Ngư kỳ quái nói.
Phó Uyên trầm mặc một chút nói: "Anh đi đến phòng 402 trước, 401 không an toàn.
"
Nói xong Phó Uyên cúp điện thoại, Từ Ngư nhìn chằm chằm điện thoại di động tự hỏi, vì sao Phó Uyên đột nhiên nói như vậy, chẳng lẽ anh vừa mới ở trong điện thoại di động nghe được cái gì?
Từ Ngư trong lòng càng thêm sợ hãi, anh nhìn vị trí phòng bếp, luôn cảm thấy nơi đó tựa hồ có cái gì đó.
Anh không dám ở lại nữa, hơn nữa bên ngoài rất nhanh