Đình Vũ mở mắt, nhìn thẳng lên trần nhà.
Anh không biết bản thân đã nằm trong bệnh viện bao lâu trước khi có thể tỉnh lại như vậy.
Đình Vũ cố gắng cử động hai chân nhưng chúng dường như không chịu nghe lời.
Anh nhấn nút định gọi y tá thì Linda bước vào phòng.
Trông cô lúc này gầy hơn trước rất nhiều, hai mắt còn có quầng thâm giống như nhiều đêm thức trắng.
Linda mừng rỡ, chạy tới nắm lấy tay Đình Vũ:
“Anh tỉnh rồi.”
Hốc mắt Đình Vũ dần nóng lên, anh run giọng nói:
“Em ổn không?”
Linda oà khóc như một đứa trẻ.
Làm sao cô có thể cảm thấy ổn khi Đình Vũ nằm trên giường bệnh đã nhiều ngày.
Bác sĩ nói anh nhất định sẽ tỉnh lại nhưng có thể đôi chân không còn như trước.
Linda lấy tay lau nước mắt:
“Để em gọi bác sĩ.”
Đình Vũ khẽ mỉm cười.
Có lẽ anh cần đối diện với nỗi sợ trong lòng.
Dù sao sau tai nạn này, mọi chuyện cũng rất khác.
Anh nhận ra cô gái trước mặt này thực sự quan tâm tới anh, muốn ở bên anh.
Chỉ có điều nếu anh không thể như trước e rằng cô sẽ phải chịu thiệt thòi.
Đình Vũ nói với Linda:
“Chân của anh hoàn toàn không có cảm giác.
Rất có thể anh sẽ vĩnh viễn ngồi trên xe lăn.
Anh không muốn em phải chịu khổ.”
Linda nhoẻn miệng cười:
“Anh đang lo cho em đấy à?”
Đột nhiên, như nghĩ ra điều gì, Linda khẽ nhíu mày.
Bác sĩ nói Đình Vũ bị thương ở đầu, ảnh hưởng tới việc đi lại về sau.
Liệu rằng anh có bị mất một phần ký ức giống như Hạ Vy trước kia, hoặc là bị nhầm người này với người khác chẳng hạn.
Từ lúc tỉnh lại tới giờ, ánh mắt anh dành cho cô là sự dịu dàng khó tả.
Có lẽ đó là cái nhìn trìu mến mà anh dành cho Hạ Vy trước kia.
Nhưng rõ ràng vừa rồi anh vẫn biết cô là Linda kia mà.
Không đúng, từ lúc mở miệng nói tới giờ, anh có gọi cô bằng tên đâu.
Linda tới gần anh, khẽ hỏi:
“Anh Đình Vũ.
Anh có biết em là ai không?”
Đình Vũ bật cười:
“Đừng nói là em bị đá chọi vào đầu nhé.
Đương nhiên là anh biết em là con bé suốt ngày bám theo anh.”
Nói xong, anh tiếp lời:
“Em gọi bác sĩ đi.”
Linda khẽ gật đầu, vội chạy đi báo tin cho Thiên Trang.
Kết luận được đưa ra không khác là bao so với trước đó.
Đình Vũ hoàn toàn tỉnh táo chỉ có điều hai chân của anh phải mất rất nhiều thời gian mới có thể khá hơn.
Trong trường hợp xấu nhất, Đình Vũ có thể phải ngồi trên xe lăn cả đời.
Đình Vũ đón nhận thông tin đó một cách bình thản.
Anh nói với Linda:
“Ít nhất tay anh vẫn có thể vẽ, có thể chế tác đồ trang sức.”
Linda tới bên cạnh anh, hai má ửng đỏ:
“Sau này… sau này…”
Đình Vũ mỉm cười:
“Có chuyện gì mà ấp úng vậy?”
Linda nhỏ giọng nói:
“Em có thể đi theo anh cả đời được không?”
Đình Vũ bật cười:
“Cái này có tính là cầu hôn hay không?”
Nói xong, anh tiếp lời:
“Thứ nhất, cầu hôn cũng cần phải có thành ý một chút.
Phải có hoa, có nến, và quan trọng nhất là cần tới một chiếc nhẫn.
Giá trị của nhẫn không cần lớn, thậm chí là từ cỏ.”
Linda chớp chớp mắt nhìn anh.
Cô còn chưa kịp nói gì người kia đã thao thao bất tuyệt.
“Thứ hai, em là nhân viên của HPJ, cầu hôn một người cũng gọi là có chút tiếng tăm trong ngành thiết kế trang sức tất nhiên không thể qua loa được.
Nhẫn không được mua loại đại trà, phải tự chế tác mới thể hiện đẳng cấp.”
Linda cố gắng chen ngang lời Đình Vũ:
“Em… em không có ý cầu hôn anh.”
Đình Vũ ho lên sặc sụa.
Chẳng phải vừa nói muốn đi theo cả đời hay sao? Cả đời không phải là muốn làm vợ anh thì là gì?
Linda giải thích:
“Em không mơ tưởng tới vị trí đó.
Em chỉ muốn chăm sóc cho anh thôi.”
Đình Vũ cười thành tiếng:
“Ồ.
Vậy thì được.
Trước hết em xin nghỉ ở chỗ Hải Phong đi.”
Đúng lúc này, Hạ Vy và Thiên Minh bước vào.
Thấy Hạ Vy, Linda vô cùng ngạc nhiên.
Mấy ngày trước, Thiên Minh đã tới thăm Đình Vũ khi anh còn hôn mê bất tỉnh.
Chẳng lẽ Hạ Vy về nước là để tới động viên