Thiên Minh lặng người khi nhìn vào bức tranh vẽ chàng trai trong bộ trang phục màu đen đứng dưới hàng hoa sưa trắng muốt.
Hạ Vy giải thích:
“Ngày hôm đó tôi hiểu được tâm trạng của chàng trai ấy.”
“Khi trời mưa, dù đã đóng cửa kính nhưng tôi vẫn ngoái lại nhìn xem người đó đã chịu lên xe hay chưa.”
“Có lẽ phải rất buồn mới phản ứng như vậy.”
“Tôi không sao thoát khỏi ánh mắt đó nên mới vẽ tranh này.”
Thiên Minh nhẹ nhàng ôm Hạ Vy vào lòng.
Anh tranh thủ hít hà hương thơm trên mái tóc của cô.
Thật may là ai đó đã nhận ra anh, cho dù kỷ niệm giữa hai người cô không còn nhớ nhưng ít nhất họ vẫn có thể bắt đầu lại từ đầu.
Hạ Vy cảm thấy trái tim mình đập liên hồi, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Cô không hề vùng vẫy để thoát ra khỏi vòng tay của Thiên Minh như lúc mới gặp ở sân bay.
Hạ Vy ngước mắt nhìn anh:
“Chỉ là tin tưởng anh từng là bạn trai thôi nha.”
“Đừng có làm gì quá đáng nếu không anh sẽ bay từ ban công xuống đất luôn đó.”
Thiên Minh bật cười, thu lại bàn tay hư hỏng vừa đặt ở vòng ba của Hạ Vy.
“Xin lỗi em.”
Hạ Vy chỉ tay ra ngoài cửa ở ban công:
“Giờ thì anh theo đường cũ để về đi.”
“Đêm nào mẹ cũng mang thuốc cho tôi uống đấy.”
“Anh còn ở đây mẹ vào phòng tôi phải giải thích thế nào?”
Thiên Minh ngồi xuống ghế gỗ trong phòng Hạ Vy:
“Vậy tôi đợi để chào nhạc mẫu luôn.”
“Sau đó đi về bằng cửa chính.”
“Vừa rồi tôi liều mình trèo qua chứ giờ tỉnh rượu tôi thấy sợ.”
Hạ Vy nhìn qua đồng hồ, đã là mười giờ đêm.
Nếu hai người bọn họ còn ở trong phòng cùng nhau thật sự “rất không trong sáng”.
Cô tiến tới gần, ra sức kéo Thiên Minh khỏi ghế gỗ nhưng sức lực của cô có hạn, chẳng những không lôi được anh ra còn bị người ta ôm chặt trong lòng.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa.
Hạ Vy thì thầm:
“Anh mau trốn đi.”
Thiên Minh bật cười, trêu chọc cô:
“Có cần bỏ giày ra như lần trước không?”
Hạ Vy trừng mắt nhìn anh:
“Mau lên…”
Thiên Minh tủm tỉm cười, nhìn quanh một lượt rồi chui tọt vào trong chăn.
Hạ Vy vội vàng chỉnh lại chăn sao cho “tự nhiên” nhất.
Cô mở cửa thì bị giật mình bởi người bên ngoài không phải là mẹ mà là bố của cô.
“Có chuyện gì mà mãi mới mở cửa thế con gái?”
Hạ Vy ấp úng:
“Con… con vừa ở trong nhà vệ sinh nên không nghe thấy tiếng gõ cửa ạ.”
Ông Thanh đặt bát thuốc bổ lên bàn cho Hạ Vy rồi nói:
“Bố có chuyện muốn nói với con.”
Hạ Vy mở to hai mắt nhìn ông:
“Dạ.
Con nghe.”
Ông Thanh mỉm cười, làm bộ xoa hai tay vào nhau.
“Vừa rồi thuốc dính vào tay của bố.
Bố rửa tay rồi nói sau nhé.”
Hạ Vy khẽ gật đầu.
Thật may là vừa rồi Thiên Minh không trốn trong nhà vệ sinh.
Thực ra ông Thanh nhìn thấy Thiên Minh trèo qua lan can ở ban công