Thiên Minh nhìn gò má ửng đỏ như cà chua chín của Hạ Vy liền nhoẻn miệng cười.
Anh nhỏ giọng nói:
“Xem ra em cũng có tâm quá nhỉ.”
“Còn biết hôn môi để thể hiện tình cảm nữa cơ đấy.”
Khoé môi Hạ Vy khẽ giật giật.
Cô tự trấn an bản thân vừa rồi chỉ là tai nạn, nụ hôn
chuồn chuồn lướt nước vừa rồi không thể tính là nụ hôn đầu của cô.
Hiện giờ cô rất muốn hét thật to vào mặt Thiên Minh là cô không hề cố tình hôn anh như vậy.
Chỉ có điều cả chục con mắt đang nhìn vào khiến Hạ Vy đành phải nén cơn giận, nhăn nhở cười như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cô bê vội đĩa hoa quả ra phòng khách:
“Em lên nhà trước đây.
Anh dọn vỏ hoa quả đi.”
Thiên Minh tủm tỉm cười, nhìn theo dáng vẻ trốn chạy của Hạ Vy.
Cô không biết rằng hành động vô tình vừa rồi đã khiến cho trái tim ai kia loạn nhịp, những ký ức về đêm đầu tiên ở bên cạnh cô lập tức ùa về.
Thiên Minh thực lòng muốn nói cho Hạ Vy biết người trong lòng anh hiện tại chỉ có cô mà thôi nhưng chỉ sợ Hạ Vy kia chưa đánh đã chạy.
Hạ Vy hiện tại chấp nhận sự giúp đỡ của anh là vì cô âm thầm ghi nợ.
Vừa thấy anh nói đã đặt mua một số đồ nội thất cho căn
hộ mới thuê, Hạ Vy đã tuyên bố sẽ để anh trả tiền đồ trước mặt bạn bè, sau đó cô trả dần cho anh vào tháng tới.
Thiên Minh nghe vậy chỉ biết cười trừ, anh thực lòng muốn lo cho cuộc sống của Hạ Vy, đâu cần cô hoàn lại tiền như vậy chứ.
…
Đám bạn của Thiên Minh vui mừng ra mặt khi Hạ Vy có thể nhận ra từng người bọn họ.
Không những thế, cô còn không tiếc lời khen ngợi vũ đạo của bọn họ và gửi lời cảm ơn vì đã giúp đỡ Thiên Minh trong suốt thời gian qua.
Thiên Minh không ngờ chỉ sau một thời gian ngắn Hạ Vy đã diễn tròn vai bạn gái của anh, không những thế còn là fan cuồng chính hiệu.
Nếu không phải
Hạ Vy trước kia thường trêu chọc anh là kẻ thừa hơi thì nhất định anh đã tin cô “nghiện mà còn ngại”.
Xem ra Hạ Vy cực kỳ thông minh, đối đáp đâu ra đấy ngay cả trước mặt người lạ.
Có lẽ ngày tổ chức họp báo sắp tới anh không phải lo lắng điều gì.
Sau khi tiễn đám bạn của Thiên Minh, Hạ Vy lại nhớ tới “tai nạn” trong phòng bếp.
Cô vội vàng vơ lấy túi xách trên bàn rồi nói:
“Tôi về trước đây.”
Thiên Minh nghe mấy lời này liền cười thành tiếng.
Vừa khen cô mấy phút trước mà giờ lại giở thói não cá vàng rồi.
“Đây là nhà của em mà.”
Hạ Vy giật mình, bừng tỉnh.
Căn hộ này là cô thuê, có về thì người đó phải là anh mới đúng.
Hạ Vy ho khan vài tiếng rồi tiến tới ngồi xuống ghế sô pha.
“Vậy thì anh về đi.”
Thiên Minh tủm tỉm cười.
“Giờ ngồi tính tiền đi.
Tiền bạc phân minh, ái tình sòng phẳng.”
Hạ Vy ngước mắt nhìn Thiên Minh:
“Anh gửi hoá đơn rồi tôi sẽ trả dần.”
“Không phải ban đầu đã nói như vậy sao?”
Thiên Minh đưa chai