Cao Thanh Lâm cúi người, vác Hạ Vy lên vai rồi tiến về phía bàn ăn.
Anh ta giật mạnh khăn trải bàn một cái khiến toàn bộ bát đĩa rơi xuống sàn, vỡ thành nhiều mảnh.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Hạ Vy reo lên.
Hạ Vy cho rằng Thiên Minh đã tới nhưng không tìm thấy cô nên gọi điện tìm.
Cô hô lớn:
“Anh Thiên Minh… ”
Cao Thanh Lâm tức giận, ném mạnh Hạ Vy xuống bàn rồi vươn tay xé áo của cô.
Hạ Vy cố gắng né tránh nhưng không kịp, cổ áo bị rách một vệt dài.
Làn da trắng ngần cùng cặp t/uyết lê căng tràn nhựa sống ẩn hiện dưới lớp áo ngực bằng ren màu đen khiến cho Cao Thanh Lâm lập tức muốn biến cô thành người phụ nữ của mình.
Hạ Vy vung tay, tát mạnh vào mặt Cao Thanh Lâm.
“Cút ngay…”
Cao Thanh Lâm bật cười, lấy tay lau đi vết máu trên khoé môi.
Anh ta lúc này giống như một kẻ đi săn, thấy con mồi hoảng loạn càng thêm phấn khích.
“Tôi sẽ cho em thấy tôi hơn thằng ca sĩ đó vạn lần.”
Hạ Vy nhân lúc Cao Thanh Lâm không chú ý, vội vàng nhảy xuống sàn, cầm lấy một mảnh đĩa vỡ.
Hạ Vy một tay giữ chặt áo, một tay kề mảnh đĩa sắc nhọn vào sát cổ của mình:
“Anh mà tiến tới, tôi sẽ chết cho anh xem.”
Cao Thanh Lâm nhếch môi cười, vừa nói vừa bước tới gần Hạ Vy:
“Chẳng lẽ chuyện cùng tôi vui vẻ một lần lại khó khăn đến thế? Em thà chết chứ không chịu trở thành người phụ nữ của Cao Thanh Lâm này.”
Hạ Vy lập tức dùng mảnh vỡ cứa vào cổ mình thành một vệt dài.
Máu lập tức túa ra theo vết rách.
“Tôi nói thật đó.
Anh còn tiến tới tôi sẽ chết cho anh xem.
Cả cuộc đời này người duy nhất tôi yêu chỉ có một mình Phùng Thiên Minh.”
Đúng lúc này, một tiếng “RẦM” rất lớn phát ra, cánh cửa gỗ đổ sập xuống ngay trước mặt Cao Thanh Lâm.
Hai mắt Hạ Vy đỏ hoe, gọi lớn:
“Thiên Minh.”
Thiên Minh cởi áo khoác của mình, choàng lên người Hạ Vy.
“Anh xin lỗi.”
Cao Thanh Lâm bị Thiên Minh doạ sợ, vội vàng chạy khỏi phòng, chỉ có điều mọi chuyện không như ý anh ta.
Thiên Minh tóm lấy cổ áo của Cao Thanh Lâm, kéo anh ta về phía cửa ngoài ban công.
“Mày làm cái gì vậy hả?” Cao Thanh Lâm sợ hãi, rống to.
Thiên Minh nhếch môi cười:
“Bơi cho tỉnh rượu.”
Dứt lời, Thiên Minh đẩy Cao Thanh Lâm xuống hồ.
Hạ Vy thấy vậy liền sợ hãi:
“Anh Thiên Minh.
Lỡ như anh ta chết đuối thì sao?”
Thiên Minh giải thích:
“Cậu ta biết bơi.”
Hạ Vy khẽ gật đầu, chỉnh lại trang phục trên người:
“Mình về đi anh.
Em không muốn ở lại thêm một chút nào nữa.”
Thiên Minh mỉm cười, nắm lấy tay Hạ Vy.
“Được.
Đi thôi.”
…
Thiên Minh đưa thẻ tín dụng của mình cho chủ quán Sen Việt rồi nói:
“Chọn những món ngon nhất rồi chuyển tới biệt thự cho tôi.”
Chủ quán vâng vâng dạ dạ khi thấy tên in nổi trên thẻ là Phùng Thiên Minh.
Người họ Phùng ở đất Hà Thành này không nhiều, hơn nữa cái tên Thiên Minh ông cũng đã nghe qua.
Nhất định cậu thanh niên đeo khẩu trang kín mít này là con trai chủ tịch tập đoàn Thiên Á.
“Vừa rồi tôi vô tình làm hỏng cửa của quán, ông chủ cũng trừ tiền qua thẻ luôn.”
Thiên Minh nói thêm:
“Anh chàng Cao Thanh Lâm uống rượu