Editor: Kiều Trinh
Beta: Nhiên
Ly Thiên Thu cúi xuống, đôi tay giữ chặt lấy vai tôi, có chút nôn nóng nói: “ Cậu tức giận? Là bởi vì tớ cùng bọn họ nói chuyện, không nhìn thấy cậu….”
“Không phải!” Tôi vội vàng ngắt lời cậu.
Ly Thiên Thu giật mình, sắc mặt dường như có chút ảm đạm.
Tôi hất tay cậu ra, nếu không phải bởi vì tâm trạng cậu hiện tại không được tốt, tôi đã sớm mắng cậu một trận.
Tôi thực sự cảm thấy cậu ta càng lớn càng trở nên kỳ lạ.
Cậu rốt cuộc suy nghĩ cái gì, chính tôi cũng đoán không ra.
Tôi lấy từ trong túi ra một tấm hình, sau đó thận trọng đưa cho cậu: “Tớ có quà tặng cho cậu.”
Ánh mắt của Ly Thiên Thu chuyển hướng sang tấm hình trên tay tôi, nhưng cậu không có nhận lấy.
Tôi đành đem tấm hình nhét vào tay cậu, bĩu môi nói: “Tớ làm tấm hình không đẹp như bọn, nhưng cậu không được chê.”
Ly Thiên Thu mở tấm ảnh ra, thấy tôi ở mặt trên vẽ hình cậu, còn viết mấy câu nói.
Ánh mắt cậu cuối cùng cũng dịu đi vài phần.
Trên tấm hình, Ly Thiên Thu mang vương miện của hoàng tử, mặc trang phục lộng lẫy, ngồi trên ghế có nạm khắc ngọc đá quý.
Hai khuỷu tay đè ở trên tay vịn của ghế dựa, một bàn tay buông tự nhiên, tay còn lại chống cằm Ngón tay út thon dài của cậu còn đeo một chiếc nhẫn màu xanh đậm.
Trừ bỏ vẻ mặt có chút lạnh lùng lãnh khốc, cả người cậu cơ hồ phát ra ánh sáng bling bling của thần tượng ( tôi đã cố gắng hết sức để làm cho anh ấy trông thật đẹp.
Sau đó tôi còn ở chỗ trống viết xuống một câu: “Chính là người này! Tài năng xuất chúng! Một cái nhăn mày hay một nụ cười cũng đủ khiến người rung động! ! Chúng ta đều bị cậu ta mê hoặc rồi!”
Ly Thiên Thu đem tấm hình gấp lại, cẩn thận nói: “Vẽ không tồi.”
Cảm nhận được tâm tình của cậu đã tốt hơn, tôi quả thực vui mừng muốn khóc, vội tranh công: “Tớ phải tốn rất nhiều công sức mới thành công vẽ được tư thế kiệt suất của cậu đó~”
“Ừ.” Cậu hơi hơi cong môi, gật đầu nói: “Cảm ơn.”
Chỉ là sau khi cậu nói xong câu đó, không biết vì cái gì, cậu lại u buồn.
Cho dù cậu cố gắng che dấu, tôi vẫn có thể cảm nhận được.
Tôi không biết tại sao cậu lại buồn, luôn không tìm ra cách để an ủi cậu.
Sau khi tan học, cậu hiếm khi chạy đến phòng học lớp tôi để đón tôi về nhà.
Vốn kể từ sau khi phân ban, cậu dường như không còn tới phòng học để tìm tôi nữa.
Tôi đương nhiên là thụ sủng nhược kinh, suốt đường đi đều tích cực tìm đề tài cùng cậu nói chuyện, nhưng cậu vẫn luôn thất thần.
Mãi đến lúc sắp về tới nhà, cậu bỗng nhiên nói với tôi: “Tớ là người chạy cuối cùng.”
Tôi giật mình, quay đầu lại nhìn cậu.
Lý Thiên Thu hạ mắt xuống, không có nhìn thẳng vào tôi.
Khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú căng chặt: “Tớ thật sự chán ghét bản thân vì sao lại quá yếu đuối vậy.
Tớ luôn cảm thấy mình không xứng đáng, nhưng buồn cười là tớ quá mong chờ …”
Tôi có chút nghe không hiểu cậu nói cái gì, nhưng tôi biết cậu đang vô cùng khổ sở.
Tôi vội đến gần cậu, vỗ vỗ vai cậu: “Đừng suy nghĩ lung tung, cậu rất lợi hại, thật đấy.
Lần này chạy không tốt, thì lần sau lại cố lên.”
Ly Thiên Thu hất tay tôi ra, xoay người đưa lưng về phía tôi.
Tôi trộm nhìn cậu một cái, lại nhìn thấy mắt cậu đỏ hoe.
Từ nhỏ đến lớn, tôi chính là rất ít thấy cậu khóc.
Giờ đối diện với tình huống này, tôi hoàn toàn không biết nên làm gì.
Ly Thiên Thu trầm mặc một hồi lâu, mới miễn cưỡng đem cảm xúc bình tĩnh trở lại, cậu cố kìm giọng của mình, nói: “Tớ thực sự ghét được cậu bảo vệ, thật sự.
Về sau cậu không cần bảo vệ tớ nữa.”
Cậu vừa dứt lời, liền lập tức cất bước rời đi.
Tôi đứng đó một mình, không nghĩ ra, nhưng trong lòng bắt đầu dâng lên cảm giác khó chịu.
Có lẽ tôi bị cảm xúc của Ly Thiên Thu ảnh hưởng, hoặc là do tự bản thân tôi cảm thấy khó chịu.
Lúc ấy, tôi đã suy nghĩ, Lý Thiên Thu có thể phải rời khỏi đôi cánh của mình, tự thân kiếm sống.
Cậu ấy không cần tôi bảo vệ, cậu ghét được tôi bảo vệ.
Dường như cậu ấy đã trưởng thành thật rồi.
Sau khi cậu nói với tôi những lời như “Không cần cậu bảo vệ”, hai năm kế tiếp, cậu ấy quả thực dần trở nên mạnh mẽ hơn, cũng chẳng cần tôi bảo vệ.
Nhưng tôi cảm thấy cậu ấy càng ngày càng xa cách với tôi.
Cho đến khi tôi bị thương vì bảo vệ em trai, mối quan hệ của tôi với cậu ấy rơi vào tình trạng đóng băng.
Trong những năm gần đây, vì những nỗ lực không ngừng nghỉ của tôi để an ủi cậu ấy, mối quan hệ của hai người đã dần được cải thiện, nhưng cô vẫn hối hận.
Bởi vì cậu bé khi xưa luôn ngoan ngoãn nghe lời bây giờ không còn nữa.
Hiện tại cậu