Sau khi về đến nhà, cái cảm xúc buồn bực, mất mát này vẫn cứ quanh quẩn trong lòng tôi.
Cho dù tôi đặc biệt đi an ủi Ly Thiên Thu thì tâm tình của cậu cũng vẫn không thay đổi.
Tôi chẳng rõ vì sao việc tôi không có hứng đi ăn đồ nướng, lại khiến cậu không vui.
Sau đó khi tôi cự tuyệt lấy vé của Diêu Tiểu Nguyệt để xem phim lại càng khiến cậu không vui.
Tuy rằng cậu không miễn cưỡng tôi, cũng không nói ra với tôi mà chỉ kìm nén cảm xúc vào trong lòng.
Cậu quả thực là một người vô cùng chu đáo, không muốn gây rắc rối cho bất kì ai.
Cho nên người ngoài thấy sự lạnh lùng này của cậu sẽ cho rằng cậu giống hệt người máy.
Nhưng mà cho dù cậu có chôn giấu cảm xúc sâu đến đâu đi chăng nữa, thì tôi vẫn có thể cảm nhận được.
Tôi biết khi nào cậu bực bội, khi nào cậu buồn rầu.
Lúc còn nhỏ, cậu tương đối đơn thuần vì vậy tôi có thể dễ dàng đoán ra nguyên nhân khiến cậu thương tâm.
Nhưng mà bây giờ cậu đã trưởng thành, tôi không thể biết được nguyên do vì sao cậu khổ sở.
Những cảm xúc tiêu cực của cậu khiến tôi không thể nào hiểu nổi.
Bởi vì bây giờ, tôi đang rất khó chịu, nên muốn gọi điện thoại cho Ly Thiên Thu, cùng cậu tâm sự.
Do dự một hồi, tôi quyết định buông điện thoại xuống.
Đôi khi sự u buồn của Ly Thiên Thu, tôi không có cách nào chữa khỏi được.
Nhớ hồi trước, Ly Thiên Thu bởi vì tôi bắt chước Chaplin cho cậu xem mà mới chịu mở lòng với tôi.
Nhưng cậu vẫn luôn dè chừng, rất nhiều việc cậu chẳng nói thật, còn gạt tôi nữa.
Tôi mỗi buổi sáng đều sẽ đi tìm cậu, cùng nhau đi học.
Ly Thiên Thu trước kia có thói quen đi trên con đường nhỏ hẹp, yên tĩnh.
Bởi vì cậu thích được ở một mình, thích cảm giác không có ai quấy rầy.
Vì để cậu dần thích nghi với môi trường xung quanh nên tôi lôi kéo cậu đi đường lớn.
Cậu cứ đi sau lưng tôi, cả người cứng đờ, hô hấp không ổn định.
Tôi cảm giác được sự sợ hãi của cậu.
Cậu sợ đám đông.
Tôi đặc biệt thích nơi náo nhiệt, hơn nữa tôi cũng không muốn chịu thua.
Thế nên dù lo cho sự sợ hãi của Ly Thiên Thu nhưng mỗi ngày tôi vẫn đều đặn lôi kéo cậu cùng đi đường lớn.
Mỗi ngày đi học trên đường lớn, trái tim bé bỏng của Ly Thiên Thu phải chịu tổn thương vô số lần.
Người khác không cẩn thận đụng trúng cậu, nhất định cậu sẽ hoảng loạn một lúc lâu.
Cậu không cẩn thận đúng trúng người khác, cậu sẽ hối hận, áy náy cả buổi.
Nếu người khác nhìn chằm chằm vào cậu, cậu chỉ muốn kiếm một cái lỗ để chui xuống.
Còn nếu cậu vô tình đứng đối diện với người lạ, cậu sẽ hoảng hốt mà đơ
cả người.
Tóm lại, cơ thể của cậu lúc nào cũng căng cứng, khuôn mặt không chút biểu cảm, lạnh lùng trơ trơ.
Người khác nhìn thấy cậu nhất định sẽ cảm thấy cậu y hệt một người máy không cảm xúc.
Nhưng tôi biết, suốt dọc đường đi học, trái tim pha lê của cậu đã bị vỡ toang, hoặc cũng là đang trên bờ vực tan vỡ.
Khi cậu đến trường, trái tim bé bỏng ấy lại càng không thể lành lặn.
Bởi vì cậu sẽ phải trò chuyện với các bạn cùng lớp, trả lời các câu hỏi của giáo viên.
Cậu luôn phải đấu tranh tư tưởng trong một thời gian dài vì sợ câu trả lời của mình sẽ sai.
Tuy nhiên, khi cậu lo lắng cho câu trả lời của bản thân thì cậu lại càng thẳng thắn và lạnh lùng một cách kì lạ.
Khi đối phương không hài lòng về phản ứng của cậu thì cậu sẽ nhận ra ngay, rồi nghiêm khắc tự lên án bản thân.
Những lúc cậu tự lên án mình hay những lúc sợ hãi, biểu cảm của cậu lại lạnh lùng, cứng nhắc và khó gần hơn.
Điều này khiến mọi người xung quanh càng không vui.
Các mối quan hệ của Ly Thiên Thu quả thực rất tệ.
Thành tích học tập cũng kém, cậu bị giáo viên quở trách mấy lần.
Sau những lần bị quở trách, cậu trở thành học sinh hư trong mắt các bạn học.
Bọn họ dần dần ghét bỏ và xa lánh cậu.
Vào thời điểm đó, cảm xúc của Ly Thiên Thu ngày nào cũng u ám và khó chịu.
Cảm xúc của tôi vì bị chi phối bởi cảm xúc của cậu nên cũng khó chịu theo.
May mắn là nhân duyên của tôi không tồi.
Tôi thuyết phục các bạn học khiến bọn họ đối xử tốt với Ly Thiên Thu một chút, khoan dung một chút.
Thành tích học tập của tôi cũng không tồi nên mỗi ngày đều phụ đạo thêm cho cậu.
Dần dần Ly Thiên Thu mới có thể miễn cưỡng hòa nhập với lớp.
Ly Thiên Thu vốn rất nhạy cảm, cậu biết tôi vì cậu mà làm rất nhiều việc.
Tuy rằng cậu không trực tiếp cám ơn tôi nhưng tôi hiểu rõ, cậu đang dần dần tiếp nhận tôi.
Bởi vì nhân duyên của tôi rất tốt, người khác luôn thích tìm tôi ra ngoài chơi.
Mà tính tôi lại thích náo nhiệt, không muốn cả ngày quanh quẩn bên Ly Thiên Thu nên đôi khi tôi sẽ ném cậu sang một bên, cùng bằng hữu đi chơi.
Đương nhiên, ban đầu tôi mãnh liệt yêu cầu Ly Thiên Thu cùng đi chơi nhưng cậu thế nào cũng không muốn.
Bạn của tôi cũng ghét bỏ cậu nên chuyện này mãi vẫn chưa giải quyết được.
Cho nên mỗi lần tôi đi chơi, Ly Thiên Thu đều sẽ học bài một mình.
Có lẽ cũng chính là từ khi đó, thành tích học tập của cậu dần dần đuổi kịp tôi, thậm chí là vượt qua tôi.
Đến khi lên cấp hai, thành tích của cậu luôn nằm trong vị trí số một, số hai.
Nhưng đến khi lên cấp hai, tôi và cậu dần xa cách.
Bởi tôi vì bảo vệ cho tiểu sư đệ mà đánh nhau, khiến tôi và cậu càng xa cách hơn.
Khi đó Ly Thiên Thu bắt đầu dậy thì, mặt phúng phính trẻ con dần có đường nét, góc cạnh hơn.
Thoắt cái đứa trẻ yếu ớt ngày nào đã biến thành một thiếu niên khôi ngô, tuấn tú.
Cậu luôn ăn mặc gọn gàng, tính cách cao lãnh.
Dần dần, cậu trở thành đối tượng được rất nhiều nữ sinh yêu thầm.
Bởi vì nhà cậu đối diện nhà tôi, cho nên mỗi khi cậu đem đống quà mà đám nữ sinh đó tặng về nhà tôi đều biết.
Tôi vừa hâm mộ, vừa ghen tị với cậu.
Chạy đến nhà, chờ cậu mở đống quà đó ra xem.
Các nữ sinh phần lớn đều tặng cậu thiệp, hay những thứ mô hình thủy tinh trong suốt.
Tôi cầm những tấm thiệp của các nữ sinh gửi cho cậu đọc.
"Ly Thiên Thu, cậu học tập tốt như vậy, có thể giúp tớ phụ đạo không?"
"Ly Thiên Thu, ngày mai đi trượt băng với tớ được không?"
"Ly Thiên Thu, hình như cậu không thích con gái?"
Tôi vì việc đó mà ghen ghét, khó chịu nói: "Mẹ nó, vì cái gì mà không ai viết cho tớ thế.
Nam hay nữ đều được mà."
Ly Thiên Thu ném cho tôi bịch sữa