Hạ An Lâm vừa tới bệnh viện anh nhanh chóng bế cô vào trong, đặt lên xe đẩy của bệnh viện.
Hạ An Lâm thấy Nhất Chính ngồi đó như người mất hồn anh cũng chẳng để tâm tới.
Nhất Chính ngồi đó nhớ lại những gì cô nói, cô đã tha thứ cho anh rồi vậy mà trong phút chốc anh đã phá vỡ sự tin tưởng của cô.
Anh đang hai tay vào nhau như cầu nguyện cho cô bình an.
Sau một khoảng thời gian chờ đợi cuối cùng đèn cấp cứu đã bật xanh.
Anh và Hạ An Lâm đứng chờ trước cửa.
Bác sĩ bước ra, anh bật nhanh như lò xo tiến lại
-" Bác sĩ vợ tôi có sao không ?"
-" Xin lỗi Vương thiếu chúng tôi đã cố gắng hết sức không thể giữ lại đứa bé và cả thiếu phu nhân ".
Nhất Chính khuỵu xuống không còn đứng nổi nữa, cô có thai khi nào anh không hề biết.
Anh hại chết cô, hại chết cả con anh.
Anh làm sao có thể tha thứ cho mình đây ?
Hạ An Lâm không cho anh gặp An Bình lần cuối, cũng phải thôi.
Anh đâu còn xứng đáng để nhìn mặt cô.
...
Vương Nhất Chính như người mất hồn lủi thủi ra về.
Anh đi vào phòng, mùi hương của cô còn đó, ký ức còn đó vậy mà cô đã bỏ anh đi thật rồi.
Vương phu nhân và Vương lão gia vừa nhận được tin dữ liền tức tốc đi đến viện.
Hạ gia chỉ cho ông bà nhìn mặt chứ không cho đến dự đám tang của cô.
Anh ôm lấy con gấu bông mà cô hay ôm, anh hối hận đến không thể thở nổi.
Chuyện của trước đây anh còn chưa kịp bù đắp cho cô, bây giờ thì không còn cơ hội nữa rồi.
...
Hạ gia hôm nay rất đông người ra vào.
Anh cũng đến nhưng không vào chỉ đứng ở phía bên đường.
Thật ra Hạ An Bình không chết chỉ là cô không muốn dây dưa với anh nữa.
Chỉ có cách này anh mới không tìm cô nữa.
Cô núp sau rèm nhìn ra ban công, cô giật mình khi thấy anh đứng đối diện nhà.
Sau ba ngày tang