Nhất Chính cứ ngồi trong phòng thơ thẩn không thì ra mộ cô ngồi uống rượu.
Cả đời này anh phải sống trong dằn vặt, đau khổ.
Hôm nay là 29 tết, còn một ngày nữa là giao thừa.
Vẫn như mọi khi anh đi ra mộ cô, hôm nay anh không uống rượu.
Anh ngồi cạnh mộ cô thở dài tâm sự trong lòng mình :
-" An Bình, anh tệ thật đúng không ? Bé con, ba xin lỗi.
Ba tệ thật, ba đã không hay biết sự hiện diện của con.
Ba đã không chăm sóc tốt cho con, lại còn vô tình hại chết con.
Ba xin lỗi ".
-" An Bình, thật xin lỗi.
Anh không nên làm tổn thương em.
Anh nhớ Em, anh thật sự không ổn khi không có em bên cạnh.
Anh đã hứa sẽ bảo vệ em thật tốt vậy mà đến cuối cùng anh lại đẩy em và con đến cửa của tử thần ".
Nhất Chính vừa khóc vừa nói, anh khóc rất nhiều.
Anh viết những gì anh nói vào một tờ giấy sau đó bỏ vào túi áo vest.
Anh đập nát chai rượu đang uống dang dỡ, bị Hạ An Lâm cướp để phía dưới gốc cây.
Anh dùng mảnh thủy tinh để tự kết thúc cuộc sống của mình.
...
Tại Hạ gia
-" Bánh bao à ! Ngoan nha ! Mẹ thương "
Tiếng Bánh bao khóc càng ngày càng lớn khiến cho Hạ An Bình lo lắng, Bánh bao bình thường rất ngoan chỉ cần no bụng là ngủ.
Không hiểu sao, hôm nay khóc đến khảng cả giọng rồi mà vẫn không nín.
* Bánh bao được gần 3 tháng tuổi là con trai của cô và Nhất Chính.
Cô kiểm tra bỉm, đo nhiệt kế cho Bánh bao rõ ràng là không có bị gì.
Nhưng không hiểu sao Bánh bao lại khóc nhiều như vậy.
Bánh bao khóc quấy suốt đêm khiến cho Hạ An Bình mệt mỏi.
Hạ phu nhân giúp cô giữ Bánh bao để cho cô nghỉ ngơi.
Cô vừa đặt lưng xuống giường thì nghe tiếng xe ở dưới nhà, biết là Hạ An Lâm về nên cô định xuống nhờ anh chở Bánh bao đi khám bệnh xem thế nào mà quấy cả đêm.
Vừa bước xuống cầu thang đã thấy Hạ An Lâm hốt hoảng chạy vào.
Hạ lão gia thấy anh gấp