An Bình đi về phòng, cô nằm suy nghĩ về việc của Trần Phương Uyên và cuộc đời cô.
Cảm giác cứ như giấc mơ vậy trôi qua thật mau.
Cô nằm trằn trọc một lát thì cũng ngủ.
Anh làm xong công việc đi rất kẽ về phòng, để không làm cô thức giấc.
...
Buổi sáng tại Vương gia
An Bình thức dậy cảm thấy mệt mỏi, cô uể oải rời khỏi giường vào toilet vệ sinh cá nhân.
Hôm nay Vương phu nhân nấu món cá mà An Bình thích ăn.
An Bình đi qua phòng con thì không thấy Bánh bao chắc giờ cậu nhóc đã dậy.
Cô uể oải đi xuống nhà.
Vương phu nhân nhìn thần sắc của An Bình hôm nay có vẻ không ổn liền lo lắng hỏi :
-" An Bình, con có sao không? Mẹ thấy con có vẻ không khoẻ "
An Bình sợ bà lo lắng liền khoác tay nói :
-" Con không sao mẹ ạ !"
Vương phu nhân liền gật đầu quay lại bếp.
An Bình bước lại phụ bà dọn bữa sáng.
An Bình vừa bước đi vài bước thì cảm thấy choáng váng ngất đi.
Vương phu nhân hốt hoảng gọi Nhất Chính :
-" Nhất Chính! Con ơi ! Vợ con bị sao này "
-" An Bình ơi ! An Bình ! Tỉnh dậy đi con "
Vương phu nhân hốt hoảng, Nhất Chính chạy vào thì thấy cô nằm dưới sàn nhà tức tốc đưa cô vào bệnh viện.
...
Nhất Chính đứng đợi ở trước cửa phòng cấp cứu trong lòng bất an, lo lắng.
Anh đi qua đi lại, đứng ngồi không yên.
Khoảng hơn một tiếng thì bác sĩ bước ra.
Nhất Chính nhanh chân đi lại lo lắng hỏi :
-" Bác sĩ, vợ tôi có sao không?"
Bác sĩ lịch sự đáp :
-" Thưa Vương thiếu, Vương thiếu phu nhân không sao.
Cô ấy đang mang thai nhưng mà..."
Thấy bác sĩ im lặng, anh thắc mắc tiếp lời:
-" Nhưng mà...nhưng mà thế nào?"
Ông e ngại trả lời tiếp :
-" Sức khỏe người mẹ rất yếu, thai nhi cũng rất yếu.
Do có lực tác động nên thành tử c.ung bị tổn thương.
Cần phải theo dõi thêm "
- " Cảm ơn bác sĩ ".
Anh không vội bước vào phòng thăm cô, anh đi lại ghế ngồi suy nghĩ về lời của bác sĩ.
Là do anh đã tác động vật lý lên người cô mới để