(19)
Lưu Hạm tan tầm về nhà thì nhìn thấy con trai nhỏ đang ngồi ở sô pha xem tivi, “Làm xong bài tập chưa con?”
Trần Khoa Vũ dán mắt vào tivi, “Dạ xong rồi. Con để trên bàn ấy.”
Lưu Hạm đem đồ ăn vào nhà bếp rồi ngồi ở sô pha kiểm tra bài tập của cậu ta. Đang xem, bà dừng lại, cau mày ngó cửa phòng của Trần Thiên Dương.
Khi Trần Thiên Dương mới đến, hôm nào tan làm về nhà bà cũng thấy cậu ở bên ngoài. Nhưng bây giờ thì cậu cứ ở mãi trong phòng, chẳng chịu ra gì cả.
Lưu Hạm sắp xếp túi sách cho Trần Khoa Vũ rồi nói, “Con đừng xem tivi mãi thế. Đi gọi anh hai ra, chơi với anh một lát.”
Trần Khoa Vũ khó chịu thu tầm mắt lại, “Anh ấy chẳng biết gì cả.”
“Con xem tivi cùng anh hoặc dẫn anh xuống nhà đi dạo đi.”
“Sao mẹ không đi đi?”
Lưu Hạm nghẹn lời, lườm Trần Khoa Vũ, “Con tưởng người lớn rảnh lắm chắc? Mau gọi anh ra đây, mẹ gọt hoa quả cho các con. Lát nữa cầm bóng của con, dẫn anh xuống chơi bóng rổ. Lâu rồi anh không ra ngoài.”
Trần Khoa Vũ cau có đứng lên, lê dép đi mở cửa phòng Trần Thiên Dương. Cậu ta ôn lại nội dung sách dạy ngôn ngữ kí hiệu trong đầu, hơi hồi hộp chà chà lòng bàn tay vào ống quần.
Thế mà trong phòng không một bóng người. Trên chiếc giường đơn, đệm chăn được xếp chỉnh tề, trên bàn sách nhỏ sạch không một hạt bụi, ghế cũng nhét dưới bàn, cứ như chẳng có ai từng ở đây cả.
Lưu Hạm đang trong bếp gọt trái cây đặt lên đĩa, Trần Khoa Vũ vội vàng chạy vào, trong tay cầm một tờ giấy, “Mẹ, anh con có biết đường không?”
Lưu Hạm giật nảy mình.
(20)
Trời tối dần, Phục Thành tìm một khách sạn vào ở. Tống Hân lấy làm lạ, đứng trong thang máy hỏi: “Tại sao không về?” Trong mắt gã lộ ra sự ngờ vực, “Không lẽ ông vẫn chưa yên tâm về đứa nhóc đó à?”
Phục Thành nhìn thang máy nhảy số, thang máy vừa mở cửa đã sải bước ra ngoài, “Không phải.”
“Thế tại sao?”
Phục Thành mở cửa phòng, ném hết đồ đạc lên ghế sô pha. Hắn ngồi xuống, vưa chơi điện thoại di động vừa nói: “Hồi trước Phục Đông Niên đấu thầu được một mảnh đất ở thành phố Toại.”
Tống Hân không có hứng thú, “Người ta thì lấy việc công làm việc tư. Ông chỉ giỏi làm ngược, hóa ra là đến đây xem đất. Ông mà nói sớm thì tôi đã chẳng đi theo làm gì.”
Tống Hân khui một bình rượu trong phòng, ngửi một cái rồi thả xuống, bỗng thấy có gì đấy sai sai, “Ông sắp đi rồi còn quan tâm chuyện nhà họ Phục làm gì?”
Nói đoạn, gã hạ giọng với vẻ thần bí, “Ông âm mưu gì hả?”
Phục Thành lắc đầu phủ nhận nhưngTống Hân cảm thấy không hề đơn giản như vậy. Gã vẫn luôn mồm thuyết âm mưu, cuối cùng bị Phục Thành chê phiền đuổi ra ngoài.
Lúc Phục Thành quay lại phòng, di động đúng lúc nhận được tài liệu do trợ lý của Phục Đông Niên gửi