(23)
Cuối tuần, vào ngày thứ ba Trần Thiên Dương trở về, Trần Vân Học lái xe đến. Ông vào bệnh viện, bị đóng cửa mắng cho một trận.
“Làm sao con biết nó sẽ chạy về chứ. Vừa đi làm về đã chẳng thấy người đâu. Tụi con cũng lo lắng mà.”
“Anh chị nhốt thằng nhỏ một mình trong phòng, tưởng đang nuôi chó con hay mèo con không biết gì đấy hả?” Ông cụ dạy học nửa đời, nói chuyện nghiêm khắc, tuy đang bệnh nhưng vẫn chỉ mặt con trai mà mắng cực kì khí thế.
“Bọn con còn phải đi làm, làm sao mà ở nhà với nó cả ngày được. Với lại nó có phải ở nhà một mình mãi đâu, phía trường học đang xử lý thủ tục rồi, mà Dương Dương hơi lớn, quy trình bên trường…”
Ông cụ đập bàn cái rầm: “Tôi nói cái này à? Cho một chỗ trú, tìm một trường học thôi là xong sao? Tại sao thằng nhỏ chạy về đây, anh chị không biết hả? Thằng nhỏ đến nhà anh một tháng, người ngợm gầy teo, về cũng không nói được lời nào!”
Trần Vân Học ấm ức: “Ba, Dương Dương nó không nói được. Nó không hề nói chuyện với tụi con.”
“Sao thằng nhỏ lại không biết nói chuyện? Anh chị không dạy nó chứ tôi và mẹ anh thì dạy nó hơn mười năm rồi. Anh nghĩ anh biết hay là ông bà già này biết?” Ông cụ lại đập bàn ầm ầm: “Dương Dương nó đã học từng chữ một đấy. Thằng nhỏ nói được, chẳng qua anh chị không cho nó có cơ hội mở miệng thôi.”
Câu nói này xé toạc cái mâu thuẫn mà bọn họ luôn muốn che giấu đi, nhưng vẫn hằng đau âm ỉ.
(24)
Hai anh em nhà họ Trần ngồi bên ngoài phòng bệnh, nghe loáng thoáng tiếng quát mắng bên trong. Trần Khoa Vũ hơi bứt rứt còn Trần Thiên Dương thì nhìn thẳng mà ngẩn người.
Trần Thiên Dương nhìn mảng tường trắng như tuyết phía trước, đôi mắt đong đầy ánh nước, trông non nớt và dịu ngoan quá đỗi so với tuổi của mình, trong khi Trần Khoa Vũ ngồi kế bên lại có phần già dặn.
Trần Khoa Vũ nhìn đèn trần sáng choang, xung quanh toàn người qua lại, không khí phảng phất mùi thuốc sát trùng, trong phòng bệnh vọng ra tiếng cãi vã như có như không, tạo nên một bản nhạc nền lạc quẻ.
Cậu ta đột nhiên hỏi: “Anh hai, anh nghe được à?”
Trần Thiên Dương gật đầu.
“Anh nghe được, cũng nói được. Tại sao ở nhà lại chẳng nói năng gì?”
Trần Thiên Dương thấy cậu ta giận dữ thì bắt đầu làm ngôn ngữ kí hiệu, giải thích mình nghe không rõ, nói chuyện cũng chỉ có thể nói vài từ đơn giản. Cậu sợ nói chuyện sẽ tốn thời gian, dùng ngôn ngữ kí hiệu thuận tiện hơn nhiều.
“Em nhìn không hiểu.” Trần Khoa Vũ nhìn vẻ gấp gáp của cậu, cảm giác trả thù ác liệt dấy lên trong lòng.
Từ khi anh ta đến, trong nhà cứ như có một con búp bê bằng sứ dễ vỡ, làm gì cũng phải cẩn thận từng li từng tí. Cả nhà đều đang tìm cách thích hợp nhằm khắc phục cảm giác quái dị này. Thế mà anh ta lại chẳng thèm quan tâm rồi chạy đi mất.
Trước kia cậu ta còn đồng cảm và hổ thẹn với anh trai. Nhưng vào lúc này, nhìn Trần Thiên Dương áy náy luống cuống thì cậu ta lại thấy đầy ác cảm, lời nói cũng trở nên lạnh lùng: “Anh chưa hề tiếp nhận chúng tôi, cũng không nhìn thấy nỗ lực của chúng tôi. Ba mẹ sợ động chạm đến lòng tự ái của anh nên không dám nói chuyện lớn tiếng, cả nhà còn phải học ngôn ngữ kí hiệu. Thế mà ông bà nội chỉ lo trách chúng tôi không nói chuyện với anh, biến anh thành một người câm. Anh vốn chính là thằng câm còn gì? Bác sĩ cũng nói thế, ông bà nội dựa vào đâu mà trách chúng tôi chứ?”
Trần Thiên Dương sửng sốt, đưa tay ra xoa đầu Trần Khoa Vũ, ngập ngừng nói: “Xin lỗi.”
Trần Khoa Vũ mím môi, cúi đầu im lặng. Tâm trạng cậu ta rối như tơ vò, một lúc sau, cậu ta lại kéo tay Trần Thiên Dương: “Anh hai, lần sau đừng trốn nhà đi nữa. Cả nhà đều rất lo lắng.”
Trần Thiên Dương gật đầu, nhoẻn miệng cười.
Lúc này bà cụ đi ra, bảo Trần Khoa Vũ giúp mình đi mua đồ còn Trần Thiên Dương thì vào chơi với ông nội.
Bên trong, Trần Vân Học và Lưu Hạm ngồi trên ghế sô pha nhỏ, ông cụ dựa vào giường ho khan: “Dương Dương, con lại đây.”
Trần Thiên Dương đi qua rót cho ông cụ một ly nước, còn đỡ lưng cho ông cụ đến khi ông uống xong.
Ông cụ nhìn cậu mà xót hết cả lòng. Ban nãy hùng hổ thế mà bây giờ thì ôn hòa hẳn, ông nói: “Dương Dương, bà nội sẽ tìm một người chăm sóc, con về nhà sống nhé.”
Lưu Hạm hơi sốt ruột, đứng lên: “Ba, ba đừng như vậy. Dương Dương sẽ đến ở với tụi con, trường học đã tìm xong rồi.” Bà kéo Trần Thiên Dương qua: “Dương Dương, trở về với mẹ nhé?”
Trần Thiên Dương gật đầu, dừng một chút, cất giọng nói hơi khàn: “Được.”
Trần Thiên Dương đồng ý trở về. Trong