(36)
Trần Thiên Dương đã xuống tới dưới lầu, nghĩ đến trong nhà không còn gì ăn, bèn chuyển hướng sang siêu thị nhỏ mua hai gói mì tôm. Nếu biết như vậy thì cậu đã ăn ở khách sạn rồi.
Trần Thiên Dương hơi hối hận, ấn ấn dạ dày, lấy chìa khóa ra mở cửa. Vừa mở cửa ra, ánh sáng trong phòng đã khiến cậu phải nheo mắt lại.
“Dương Dương, em về rồi. Vào dùng cơm đi.” Trong bếp có một người đang đứng. Người này cao dong dỏng, râu ria trên mặt không cạo sạch khiến hắn già hơn tuổi thật, trông cứ như đã ba mươi mấy rồi.
Trần Thiên Dương đứng ở cửa há miệng mà không nói được gì.
“Ngày hôm qua em không về, cũng chẳng động vào đồ ăn anh nấu. Em lại đây ăn đi.” Triệu Dương cười tủm tỉm bước tới, kéo Trần Thiên Dương vào rồi xoay người đóng cửa lại.
Ngay lúc cửa sập lại, sau lưng Trần Thiên Dương tê rần.
Tay Triệu Dương xoa phần lưng cứng ngắc của cậu cách một lớp áo: “Sao hôm qua em không về?” Rồi gã áp sát cậu mà nói: “Đến nhà ba mẹ em à?”
Triệu Dương lấy đồ vật trong tay cậu đi, đẩy cậu ngồi xuống: “Sao em lại ăn món này? May là anh tới, mau nếm thử đi. Anh làm riêng cho em đấy.”
Trần Thiên Dương nhìn tay gã khua liên hồi, miết miết lòng bàn tay mình, làm ngôn ngữ kí hiệu: “Không phải phiền như vậy. Tôi ăn bừa vài thứ là được rồi.”
Triệu Dương nhìn Trần Thiên Dương mà cười mỹ mãn, tầm mắt mê đắm cứ dính chặt lấy cậu không rời làm cậu cảm thấy bất an: “Anh chỉ muốn chăm sóc em thôi. Em còn nhỏ tuổi lại gầy gò thế này, nhìn là biết không thể tự chăm sóc mình rồi. Anh sẽ chăm sóc cho em.”
Nói xong, gã vươn tay cưng chiều sờ tóc cậu.
Trần Thiên Dương cúi đầu ăn cơm để lộ phần gáy trắng mịn. Ánh mắt tham lam và nóng bỏng của Triệu Dương nhìn chòng chọc từ gáy cậu đến lỗ tai, đến phần cánh tay lộ ra bên ngoài, rồi đến những ngón tay thon nhỏ đang cầm bát.
Trần Thiên Dương ăn không vô, mới vừa đặt đũa xuống thì Triệu Dương đưa tay đụng vào gáy cậu một cái. Cậu ngẩng đầu nhìn lên đầy cảnh giác.
Triệu Dương ngượng ngùng cười: “Anh thấy chỗ này phơi nắng đỏ lên này. Anh mua thuốc mỡ đấy, để anh bôi cho.”
Trần Thiên Dương muốn nói không cần nhưng không kịp, Triệu Dương đã lấy thuốc đi đến: “Lại đây thoa một chút kẻo tróc da bây giờ.”
“Để tôi tự làm.” Trần Thiên Dương làm ngôn ngữ kí hiệu, lấy thuốc đi.
Triệu Dương nhìn cậu vặn nắp ra, nói: “Em có nhìn thấy chỗ nào đâu, để anh thoa cho em đi mà.”
Trần Thiên Dương né tay gã, tự nặn thuốc ra, thoa mạnh lên gáy, đến khi da dẻ đỏ bừng mới dừng lại.
Triệu Dương thoáng căng thẳng nhìn Trần Thiên Dương. Cậu lắc lắc ngón tay: “Anh đi đi, tôi muốn đi ngủ.”
Triệu Dương trưng ra bản mặt tươi cười: “Còn chưa rửa bát mà em.”
Trần Thiên Dương cản gã lại: “Anh trả chìa khóa nhà cho tôi. Đừng có đến nữa.”
Triệu Dương luống cuống, nói: “Dương Dương, anh không làm gì đâu. Anh chỉ muốn chăm sóc em một chút mà