(27)
Trần Thiên Dương tan làm. Cậu cởi áo khoác ra, áo quần bên trong ướt nhẹp dán sát vào lưng, tóc tai rối tung dính bết lên trán.
Tổ trưởng kiểm tra lại quân số, đánh dấu tích sau tên mỗi người rồi tuyên bố một ngày làm việc kết thúc, chỉ giữ mỗi Trần Thiên Dương lại.
Cậu mới vừa tắm rửa xong, tóc tai còn đang ướt sũng, rỏ nước.
“Thiên Dương.” Tổ trưởng vỗ vai cậu một cái, dùng ngôn ngữ kí hiệu nói: “Hôm nay làm việc thế nào?”
Trần Thiên Dương lau chút nước vương trên mặt, gật đầu. Tổ trưởng lại hỏi cậu: “Có mệt không đấy?”
Trần Thiên Dương lắc đầu, cười một cái. Cánh tay dài nhỏ làm vài động tác: “Ổn ạ. Con cảm thấy không mệt. Cảm ơn tổ trưởng.”
Tổ trưởng thấy Trần Thiên Dương không có chỗ nào khó chịu bèn để cậu rời đi. Cậu không muốn ăn uống gì nên không ở lại ăn bữa ăn sẵn dành cho nhân viên.
Phòng thay đồ thông với cửa sau của khách sạn, Trần Thiên Dương vừa ra ngoài thì gió nóng hầm hập đã thốc vào mặt. Cậu nhớ trong nhà không còn gì ăn nên chậm rãi đến siêu thị mua một ít.
Trên đường về nhà, trời đã sập tối.
Vì hành lang lâu năm không được tu sửa, đèn cảm ứng cũng không còn nhạy. Trần Thiên Dương sờ soạng dò dẫm lên tầng, lúc lấy chìa khóa ra thì đạp phải tàn thuốc rơi trên mặt đất.
Động tác mở cửa của Trần Thiên Dương dừng một thoáng. Cậu quay người lò dò xuống lầu.
Khi cậu đến nhà Lưu Hạm thì cả gia đình đã ăn cơm xong. Thấy cậu đến, bọn họ hơi kinh ngạc: “Dương Dương, sao con lại tới đây?”
Trần Thiên Dương thay giày đi vào, đưa đồ ăn trong tay cho Lưu Hạm, để trống tay làm ngôn ngữ kí hiệu: “Trong nhà con cúp nước.”
Lưu Hạm vừa bỏ đồ ăn vào tủ lạnh, vừa nói: “Bảo ba đổi cho con một khu nhà khác đi. Khu nhà đó không tốt, chỉ được mỗi cái gần chỗ con làm.”
Nói xong, quay đầu lại nhìn Trần Thiên Dương đứng ngây ra đó, bà thở dài, bước tới, rót nước cho cậu rồi dùng ngôn ngữ kí hiệu nói: “Dương Dương, hôm nào chúng ta đi bệnh viện nhé.”
Trần Thiên Dương gật đầu.
“Đêm nay ở lại nhà hả? Để mẹ đi sắp xếp giường chiếu. Gần đây mẹ mới dọn đồ đạc của Khoa Vũ, bày cứ như la hán ấy.” Lưu Hạm đứng dậy quay đi. Trần Vân Học thì hỏi thăm công việc của Trần Thiên Dương.
Trần Khoa Vũ nghe thấy tiếng động thì ra ngoài xem. Cậu còn mặc đồng phục mùa hè, trông điển trai và khỏe khoắn. Thấy Trần Thiên Dương bưng nước ngồi ở ghế sô pha, cậu nhóc cau mày: “Anh ăn cơm chưa?”
Trần Thiên Dương nghe tiếng cậu, bèn nhìn sang và nhoẻn cười.
Trần Khoa Vũ đi tới, nói to hơn: “Anh ăn cơm chưa?”
Trần Vân Học vỗ vai con trai một cái: “”Đêm hôm khuya khoắt, sao con cứ gào ông ổng lên thế.”
Trần Khoa Vũ ngồi bên cạnh Trần Thiên Dương, mặt mày khó chịu: “Ba mẹ để anh uống nước suông, đến trái cây cũng không có mà ăn à?”
“Càng ngày càng mất nết!” Nói thì nói như vậy, nhưng cuối cùng Trần Vân Học vẫn đứng dậy tìm trái cây.
Lúc này chỉ còn hai anh em, Trần Khoa Vũ bất chấp nề nếp bóp vai Trần Thiên Dương: “Sao anh gầy thế? Đi làm mệt lắm không? Hay ở một mình không quen?”
Trần Thiên Dương hơi né ra vì sợ nhột, vung cánh tay nhỏ dài, cười híp mắt hỏi: “Chuyện đi nước ngoài lo tới đâu rồi?”
Trần Khoa Vũ nằm dài ra ghế sô pha, thở dài như cụ non: “Vẫn thế. Ba mẹ vẫn bận bịu, em cũng không rõ.”
“Bao giờ thì đi?”
“Tầm mấy tháng nữa, còn có một bài kiểm tra. Anh, lúc đó anh đến tiễn em đi, em chỉ muốn anh đưa thôi, ba mẹ nhiễu sự lắm.”
Có vẻ trong nhà chỉ có Trần Khoa Vũ thân thiết với Trần Thiên Dương một chút, gần gũi và thân thuộc không thể giải thích được. Cậu cũng không biết vì sao cậu em trai này lại thích mình như thế, rõ ràng trước kia nó còn hơi ghét mình kia mà.
Có điều Trần Thiên Dương bị động quen rồi. Trần Khoa Vũ đề nghị như thế, cậu cũng chỉ sửng sốt một chút rồi gật đầu.
“Anh, sao anh dễ tính vậy chứ?” Trần Khoa Vũ gối đầu lên ghế sô pha, nghiêng đầu nhìn về phía Trần Thiên Dương.
Mấy năm trôi qua, cậu ta đã nhổ giò cao hơn cả anh trai. Còn Trần Thiên Dương thì dường như chẳng hề thay đổi. Cậu vẫn trắng trẻo như thế, đôi mắt vẫn ướt át long lanh, môi vẫn ưa nhoẻn cười, ngượng ngùng và ngoan ngoãn.
“Anh, hay là anh ra nước ngoài cùng em đi.” Trần Khoa Vũ đột nhiên nói.
Trần Thiên Dương nhìn cậu ta đăm đăm, Trần Khoa Vũ nhéo nhéo vành tai của cậu: “Anh cứ thế này thì không được đâu. Sau này sẽ thật sự thành một người điếc mất.”
Trần Thiên Dương cười tránh khỏi tay cậu ta, chớp mắt với vẻ khó hiểu. Sau đó cậu chỉ một ngón tay vào em trai, vẽ vòng quanh miệng rồi xòe tay ra: “Em vừa nói cái gì?”
Trần Khoa Vũ bực bội, quát lên: “Anh chán chết đi được!”
“Con làm gì mà quát ầm lên thế. Nó là anh trai con, con phải tôn trọng nó!” Trần Vân Học bưng mâm đựng trái cây đi tới, cau mày nhìn Trần Khoa Vũ.
Trần Khoa Vũ đứng lên: “Ảnh có phải người câm đâu. Con cứ thích nói như thế với ảnh đấy.” Sau đó về phòng đóng sập cửa.
Trần Thiên Dương sờ mũi, cho rằng em trai bắt đầu vào thời kỳ phản nghịch, tính tình càng lúc càng khó chiều.
Trần Thiên Dương ở nhà họ Trần một đêm rồi đến hội liên hiệp từ rất sớm, bắt đầu một ngày nhàm chán của cậu, buổi sáng quét tước vệ sinh, buổi chiều đến khách sạn làm linh vật.
Công việc của cậu không phải chỉ có thế. Lúc trước Trần Vân Học đi làm cho cậu giấy chứng nhận tàn tật, tìm được một trung tâm trợ giúp hỗ trợ người tàn tật kiếm việc làm.
Trần Thiên Dương vừa câm vừa điếc, cũng may chân tay khỏe mạnh nên được sắp xếp một ít công việc vụn vặt như giúp siêu thị sắp xếp đồ vật, làm búp bê, phát tờ rơi.
Lúc Trần Thiên Dương đưa bóng bay cho khách thì bất chợt nghĩ tới chuyện đã lâu mình chưa về thành phố Toại, nên dành thời gian về xem thế nào.
(28)
Phục Đông Niên vô tình gặp họa, hơn bốn mươi tuổi đầu đã trúng gió nằm ngay đơ trên giường. Phục Thành vừa về hôm đầu tiên đã phải đến công ty, trợ lý riêng của Phục Đông Niên đón hắn vào cao ốc.
Tuy Phục Minh không xuất hiện nhưng chắc chắn là sắc mặt chẳng tươi tỉnh gì. Hắn ta nịnh nọt Phục Đông Niên suốt ba năm mà vẫn không thể vượt qua địa vị của đứa con trai lớn Phục Thành trong lòng ông ta.
Phục Thành nhanh chóng tiếp nhận việc làm ăn của Phục Thị. Phục Minh bị gạt ra ngoài với tốc độ không tưởng tượng được. Phục Đông Niên nằm ở bệnh viện, dù vẫn còn vẫn tỉnh táo nhưng chẳng nói một lời.
Hai mẹ con Phục Minh đang tận hiếu trước giường bệnh cũng hiểu ý tứ của Phục Đông Niên, cuối cùng không thèm đến bệnh viện, cũng không xuất hiện ở công ty nữa.
Trong lúc diễn ra đại hội cổ đông, Phục Minh lại đột nhiên xuất hiện chặn đường ở công ty, cả người nồng nặc mùi rượu: “Họ Tưởng kia, mày biết nhận chủ ghê nhỉ.”
Tưởng Thừa Ân đẩy mắt kính trên mũi, mỉm cười khách sáo: “Tôi không hiểu ý cậu hai cho lắm.”
“Mày giả vờ giả vịt vừa thôi. Mày chính là con chó Phục Thành nuôi dưỡng bên cạnh lão già. Những năm này mày giúp hắn làm biết bao nhiêu chuyện thì tự mày biết rõ.” Phục Minh dí ngón trỏ vào ngực gã.
Các cổ đông đang nghỉ ngơi và nhân viên còn ôm tài liệu đều đổ dồn ánh về phía bọn họ, Tưởng Thừa Ân mỉm cười nhã nhặn: “Cậu hai, cậu uống say rồi, đây là công ty đấy.”
Phục Minh cười lạnh, liếc mắt nhìn gã: “Mày đừng cho là tao không biết. Mấy lão già kia phản đối tao chắc chắn không thể thiếu công lao