Kể từ ngày mà Bích Dao có được Xích Diệm Hồng Lăng thì tu vi và danh tiếng của cô nàng tại Lạc Nguyệt Phong cũng ngày một lên cao, tuy là còn chưa đến mười sáu tuổi, thế nhưng số nam đệ tử âm thầm mến mộ cô nàng cũng đã nhiều không đếm xuể rồi.
Chỉ có điều, dù bất kể là chuyện gì đi chăng nữa thì Bích Dao cũng đều trưng cầu qua ý kiến của Tử Thanh trước, toàn bộ đều ỷ lại hết vào cậu, thậm chí, nhiều lúc còn khiến cho Tử Thanh phát điên lên vì thấy phiền mà vác chổi đuổi đánh Bích Dao khắp nơi.
Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua, chẳng mấy chốc mà cũng đã đến gần với ngày tổ chức cuộc thi thăng cấp đệ tử ngoại môn thành đệ tử nội môn.
Nói về cuộc thi thăng cấp đệ tử này một chút thì đây vốn là một trong những sự kiện cực kỳ quan trọng của Cửu Lâm Tiên Vực, cuộc thi này chính là sự sàng lọc và tuyển chọn ra những thiếu niên có thiên phú cũng như tố chất cực cao từ trong đội ngũ hàng trăm ngàn đệ tử của cả năm ngọn núi bên ngoài ngoại môn.
Cuộc tuyển chọn đệ tử này được tổ chức cách mỗi năm năm một lần, tất cả đệ tử tham gia vào cuộc tuyển chọn đều là những ngôi sao sáng của mỗi một ngọn núi, chẳng những tuổi tác còn rất trẻ mà tu vi ít nhất cũng đã đạt tới cảnh giới Thần Phách Cảnh sơ kỳ.
Trong cuộc thi thăng cấp đệ tử này, những thiếu niên được cho là ưu tú nhất của cả năm ngọn núi sẽ phải trải qua một con đường vô cùng hung hiểm và gian khó được gọi với cái tên vô cùng mỹ miều là Thăng Vân Lộ.
Ngụ ý của hai từ "Thăng Vân" chính là có thể một bước lên mây, từ ngoại môn đệ tử thoắt cái bước ra khỏi vị trí thấp kém trở thành nội môn đệ tử của Cửu Lâm Tiên Vực.
Tuy được gọi là con đường lên mây Thăng Vân Lộ, thế nhưng, thực chất thì đây lại là một con đường với lộ tuyến phải đi xuyên qua hai dãy sơn mạch ngăn cách giữa nội môn và ngoại môn của Cửu Lâm Tiên Vực là Tử Vân Sơn Mạch và Bạch Phong Cốc.
Cả một chặng đường này kéo dài tới gần hai ngàn năm trăm dặm, số đệ tử tham gia chẳng những phải vượt qua mênh mông rừng rậm u tối, vô số những thác cao cùng sông dài, mà con đường Thăng Vân Lộ này còn phải đi qua rất nhiều những hang ổ, lãnh địa của những yêu thú có lực lượng cực kỳ khủng bố.
Điều đáng nói ở đây là hai dãy sơn mạch này đều nằm trong danh sách những hung địa có tiếng của Cửu Lâm Tiên Vực từ ngàn năm trước.
Vì vậy, cho dù có là những đệ tử đã trở thành người của nội môn từ lâu thì cũng không thể nào quên được đoạn ký ức kinh khủng khi đi qua con đường Thăng Vân Lộ này.
Vốn dĩ phải đi qua trung tâm của hai dãy sơn mạch lớn, mà ở đây, phàm là những đệ tử tham gia cuộc thi thăng cấp thì đều phải cùng lúc hoàn thành hai nhiệm vụ chính do tông môn giao phó.
Một là phải thành công đi hết con đường Thăng Vân Lộ, cũng tức là phải đi xuyên qua hai cái hung địa là Tử Vân Sơn Mạch và Bạch Phong Cốc.
Thứ hai, ngoại trừ việc đi hết con đường Thăng Vân Lộ ra thì những đệ tử tham gia cuộc thi thăng cấp còn phải đồng thời săn giết và thu lấy mười viên nội đan của yêu thú cấp năm.
Sự nguy hiểm trong lúc tham gia vào cuộc tuyển chọn nội môn đệ tử này vốn không phải là điều mà ai cũng có thể vượt qua được.
Trong lịch sử của các cuộc tuyển chọn trước, cũng đã có không ít những trường hợp hoặc là chết yểu do bị yêu thú tấn công, hoặc là bỏ mình do kiệt sức, thậm chí còn là do rất nhiều những nguyên nhân khác nữa.
Mà một trong những nguyên nhân khác này đều là ngầm ám chỉ về sự tranh đấu âm thầm giữa những đệ tử tham gia thi đấu với nhau.
Cho nên mới nói, ở trong Thăng Vân Lộ vốn không hề có tình thân hay tình bằng hữu, chỉ có lợi ích là thứ duy nhất tồn tại mà thôi.
Do đó, việc bằng hữu thân tình ám hại lẫn nhau, hay như sư huynh đệ đồng môn nháy mắt trở mặt thành thù chỉ vì lợi ích trước mắt cũng là một cái gì đó khó mà dự đoán được.
Nhưng có chăng là do môn quy tạm thời lấp liếm, cho nên toàn bộ những hành vi ám toán xảy ra bên trong Thăng Vân Lộ mới không bị bóc trần ra ngoài.
Chỉ là, dẫu sao thì sự tranh đoạt gay gắt diễn ra trong lúc tham gia thi đấu vẫn là điều không thể tránh khỏi, vô hình chung thì điểm này cũng đã trở thành một trong những yếu tố mang tính thử thách và sàng lọc cao mà tông môn có thể ngầm chấp nhận.
Có lẽ, đối với những đại môn phái như Cửu Lâm Tiên Vực mà nói thì loại hình tuyển chọn đệ tử mang tính khắc nghiệt này cũng chính là một trong những phương thức chọn lọc hữu hiệu nhất.
Chẳng những có thể chọn lựa ra được người có tư chất tốt nhất từ trong trăm ngàn thiếu niên trẻ tuổi, mà phương pháp tuyển chọn này còn có thể loại bỏ đi những kẻ tầm thường mượn cớ bái nhập tông môn để hưởng lợi ích lâu dài.
Cũng từ đó, con đường lên mây Thăng Vân Lộ còn được gọi với cái tên khác là Tử Thần Lộ, tuy tên gọi khác nhau, nhưng đều là con đường bắt buộc phải đi của những đệ tử ngoại môn muốn trở thành nội môn đệ tử.
Ở đây, nếu như ngươi có đủ may mắn và thực lực, vậy thì rất có thể sẽ một bước lên mây, trở thành nội môn đệ tử của Cửu Lâm Tiên Vực, hưởng hết mọi ưu ái mà một trong ngũ đại môn phái đứng đầu tu tiên giới ban cho.
Nhưng nếu như người nào đó không có đủ vận may, hoặc là thực lực yếu kém không thể đi hết con đường Thăng Vân Lộ, vậy thì kết quả cuối cùng giành cho người đó sẽ chỉ là cảnh tượng thây xác lạnh lẽo phơi mình giữa nơi rừng sâu nước độc mà thôi.
Đã được nghe qua những lời kể về Thăng Vân Lộ không chỉ từ vị chấp sự của Lạc Nguyệt Phong, do đó Tử Thanh cũng đã phần nào hiểu được tính khắc nghiệt trong cuộc tuyển chọn lần này.
Mà với tri thức của một Fan cứng của tiểu thuyết tu tiên, Tử Thanh cũng dư sức để hiểu được bản chất của cuộc thi thăng cấp đệ tử này.
Trong những bộ truyện mà cậu từng đọc, hễ cứ là cuộc thi đấu thăng cấp từ ngoại môn thành nội môn đệ tử thì đều phải đánh đổi bằng rất nhiều thứ, từ đủ loại vật chất bên ngoài cho đến tính mạng, tác giả nào mà chẳng cố sức miêu tả về một cuộc thi đấu vô cùng ác liệt chứ?
Cũng trong khoảng thời gian trước thềm diễn ra cuộc thi đấu thăng cấp đệ tử này, cuối cùng, sau bao nhiêu nỗ lực không ngừng nghỉ thì cậu bạn Tử Thanh cũng đã kịp thời đột phá cảnh giới, chân chính bước chân vào tầng lớp tu giả Thần Phách Cảnh hậu kỳ của ngoại môn đệ tử.
Hơn nữa, bàn về trình độ luyện chế pháp khí của cậu thì lĩnh vực này cũng đã được nâng lên tới một tầng cao mới, ngay cả pháp khí thượng phẩm có tính phức tạp rất khó để luyện thành cũng đã được cậu luyện chế ra trên dưới năm món rồi.
Chỉ riêng cái này thôi, nếu như đem đi so sánh với một ít trưởng lão ngoại môn bình thường khác thì trình độ luyện khí của Tử Thanh phải nói là đã cao thâm và uyên bác hơn họ gấp mấy lần.
Thậm chí, khi tận mắt chứng kiến Tử Thanh chưa đến hai mươi tuổi mà đã thành công luyện chế ra thượng phẩm pháp khí, Túy Nguyệt đã lập tức có ý muốn để cậu bái vị đại sư huynh của mình làm sư phụ, như vậy thì một nhân tài hiếm có như cậu mới không bị người khác cướp mất.
Nhưng mà Tử Thanh lại nhất quyết không chịu, cho nên Túy Nguyệt cũng chỉ đành âm thầm báo cho đại sư huynh của mình ở trong nội môn biết mà thôi.
Cách ngày mở ra Thăng Vân Lộ chỉ còn chưa đến nửa tháng, mà trong khoảng thời gian này thì cậu bạn Tử Thanh cũng đang bận thức ngày thức đêm để luyện chế ra một vài món pháp khí thượng phẩm có tính chất đặc thù chuẩn bị cho ngày đi vào Thăng Vân Lộ.
Lần trước, may mắn là Túy Nguyệt và cái vị Hồng Phất trưởng lão kia không có điều tra kỹ càng về việc cậu làm sao mà giết được yêu thú cấp năm, cho nên bí mật về dải khăn lụa Hắc Nguyệt Yêu Lăng vẫn tạm coi như là được giữ kín.
Thế nhưng lần này thì lại khác, tuy cậu đã dùng năng lực của Tâm Ma Kính mô phỏng ra khí tức của Linh khí hạ phẩm, nhưng cũng không chắc là có bị ai đó nhìn ra hay không, nên việc luyện chế thêm một vài kiện pháp khí thượng phẩm nữa vẫn là mục tiêu hàng đầu của cậu vào lúc này.
Thật ra thì Bích Dao sớm đã đạt tới tu vi Thần Phách Cảnh trung kỳ, trong tay còn có một kiện thượng phẩm Linh khí mô phỏng thành thượng phẩm pháp khí là Xích Diệm Hồng Lăng, nhưng vì muốn đảm bảo an toàn cho cả hai nên Tử Thanh vẫn quyết định bỏ ra chút thời gian để luyện chế mấy món pháp khí nữa.
Đối với cuộc thi thăng cấp sắp tới, bởi vì gần như là đem mạng sống của mình ra đánh cược, cho nên Tử Thanh đã tốn rất nhiều công sức để luyện ra một bộ nội giáp với cấp bậc thượng phẩm để đưa cho Bích Dao phòng thân.
Còn về phần bản thân mình, để đảm bảo cho những tháng ngày ở trong Thăng Vân Lộ thì Tử Thanh cũng đã tiêu tốn không ít tài vật và nguyên liệu quý hiếm để luyện chế ra một bộ pháp khí thượng phẩm mới, bao gồm một trăm lẻ tám cây kim châm màu bạc trắng.
Nói gì thì nói, bản chất gốc rễ của Quỳ Hoa Bảo Điển vẫn là bộ Tú Hoa Châm và những chiêu thức liên quan đến kim chỉ, cho nên Tử Thanh mới quyết định luyện ra số lượng lớn kim châm như vậy.
Vì là phải cùng lúc luyện ra một trăm lẻ tám cây kim châm thuộc về loại pháp khí tính theo bộ, cho nên Tử Thanh đã tiêu tốn rất nhiều tâm huyết vào đó, thậm chí còn khiến cho cậu bởi vì kiệt sức mà suýt chút nữa thì ngất xỉu ở trong phòng luyện khí.
Một điều đặc biệt nữa mà Tử Thanh lại chọn luyện chế pháp khí dạng kim châm là bởi vì tính linh hoạt và sự bất ngờ của nó.
Kim châm cũng giống như là ám khí vậy, vừa âm hiểm khó phòng lại vừa nhỏ gọn dễ cất giấu, một khi phóng ra thì sẽ nhẹ nhàng như gió thoảng, thậm chí là có thể giết người từ xa mà không hề nhìn thấy máu tanh.
Cho nên, một khi đã xác định đi lên con đường ẩn chứa vô vàn những hiểm nguy như Thăng Vân Lộ thì Tử Thanh bắt buộc phải chuẩn bị thật tốt về mặt tinh thần lẫn tài vật bên người để đề phòng bất trắc.
Ngay cả cô nàng Bích Dao với tư cách là em gái nuôi cũng rất được cậu chú ý mà trang bị cho không ít những đồ vật kỳ lạ để phòng thân, nhưng những hiểm nguy trước mắt lại vẫn không thể ngăn nổi sự háo hức đợi đến ngày mở ra Thăng Vân Lộ của cô nàng.
Đúng mười hai ngày sau, tiếng chuông triệu tập đệ tử ngoại môn của Cửu Lâm Tiên Vực bất ngờ vang lên, vô số những luồng dao động linh lực từ khắp nơi ùn ùn kéo đến trước cánh cổng nơi dẫn vào con đường Thăng Vân Lộ.
Đứng trước cánh cổng bằng đá rộng lớn đang được một tầng pháp trận bao phủ, cậu bạn Tử Thanh rất là nghiêm túc mà dẫn theo Bích Dao đi tới cất lời chào với hai vị chấp sự và phó chấp sự của Lạc Nguyệt Phong.
- Túy Nguyệt chấp sự, Khấu Trọng phó chấp sự.
Đa tạ hai vị đã luôn chiếu cố tới hai huynh muội đệ tử, ơn nghĩa này Tử Thanh luôn ghi tạc trong lòng.
Chặng đường còn lại tuy vô cùng hung hiểm, nhưng xin hai vị hãy yên tâm, tương lai của đệ tử dù có ra sao thì đệ tử vẫn mãi là người của Lạc Nguyệt Phong.
Khẽ thở dài đầy nuối tiếc, Khấu Trọng chợt tiến lên trước hai bước rồi vỗ nhẹ lên vai Tử Thanh coi như là an ủi mà nói.
- Haizzz.
Được rồi, được rồi.
Tương lai phía trước của các ngươi còn dài, niên kỷ của các ngươi cũng còn trẻ như vậy, cứ mạnh dạn mà bước đi.
Cho dù là ở đâu thì chỉ cần các ngươi nhớ rằng, các ngươi đã từng là niềm kiêu hãnh, là những thiếu niên anh tài của Lạc Nguyệt Phong chúng ta!
Khó có dịp được nhìn thấy Túy Nguyệt chấp sự của Lạc Nguyệt Phong không tỏ ra lạnh lùng, vậy mà lần này, đứng trước gần một ngàn đệ tử tham gia Thăng Vân Lộ, vị nữ chấp sự nổi tiếng là lạnh lùng này lại bày ra vẻ mặt có chút không nỡ rồi thấp giọng căn dặn.
- Bên trong Thăng Vân Lộ nguy hiểm trùng trùng, sơ xẩy một chút là sẽ trở thành nắm tro tàn trong miệng yêu thú.
Ta biết, các ngươi ai ai cũng có ý chí riêng, có hoài bão và mục tiêu của riêng mình.
Nhưng ta chỉ cầu các ngươi một việc thôi!
- Phàm là đệ tử của Lạc Nguyệt Phong, thì xin các ngươi! đừng ra tay với sư huynh đệ của mình.
Nếu là có đệ tử của Lạc Nguyệt Phong gặp phải nguy hiểm, hãy nể tình đồng môn mà ra tay giúp đỡ!
Nhìn thấy sự buồn bã ẩn sâu trong đôi mắt của Túy Nguyệt, cũng biết rằng đây không phải là những điều mà vị chấp sự này chỉ nói cho có, vì vậy Tử Thanh và Bích Dao đều rất kính trọng mà cúi đầu dứt khoát đáp.
- Vâng, xin nghe theo sự căn dặn của Túy Nguyệt chấp sự.
"Boong boong boong"
Ba tiếng chuông báo hiệu vang lên, đám đệ tử của cả năm ngọn núi đều đồng loạt bước tới trước cánh cổng dẫn vào Thăng Vân Lộ.
Ngay khi pháp trận bên ngoài cánh cổng lớn bằng đá được mở ra, một nhóm những tu giả mặc áo choàng màu nâu sậm chợt từ bên trong không gian của Thăng Vân Lộ lơ lửng bay ra.
Nhìn thấy mấy người này không cần pháp khí mà vẫn có thể tự do lơ lửng ở trên không trung, cậu bạn Tử Thanh rất nhanh đã đoán ra được mấy người này chí ít cũng có tu vi Thiên Linh Cảnh trở lên.
Thiên Linh Cảnh, cảnh giới không chỉ giúp cho tu giả tùy lúc có thể kết nối với thiên địa linh khí, tự do sử dụng linh khí trong thiên địa mà còn có thể điều động những luồng linh khí này hóa thành một mảnh không gian riêng biệt bao phủ ở bên ngoài cơ thể.
Mảnh không gian này tuy lớn nhỏ khác nhau tùy thuộc vào tu vi của người thiết lập, thế nhưng tác dụng chính của nó ngoài việc hộ thân tránh cho tu giả bị công kích bất ngờ từ bên ngoài ra thì vẫn còn một công dụng vô cùng đặc biệt khác.
Đó chính là tu giả Thiên Linh Cảnh có thể dùng mảnh không gian đặc thù này để giam cầm kẻ địch, từ đó tùy ý sử dụng các loại thuật pháp công kích để diệt sát kẻ đó ngay trong chính mảnh không gian do mình tạo ra.
Tuy mảnh không gian do linh khí thiên địa tạo thành này có công dụng mạnh mẽ là thế, nhưng cũng có không ít tu giả thích sử dụng nó để tạo thành một tầng linh khí nâng đỡ bản thân, giúp cho họ dễ dàng bay lượn trong không trung mà không cần dùng đến bất kỳ một loại pháp khí phi hành nào cả.
Nhưng dẫu sao thì phương pháp ngưng tụ thiên địa linh khí thành một tầng không gian chỉ để bay lơ lửng trong không trung này vẫn rất hao tốn linh lực, cho nên bình thường cũng chẳng mấy ai lại đi làm mấy cái trò khoe khoang nhạt nhẽo này làm gì.
Chỉ là, bình thường thì sẽ không có ai rỗi hơi đi làm mấy trò ra vẻ trước mặt người khác này, thế nhưng, mấy người đi ra từ không gian bên trong Thăng Vân Lộ kia lại muốn thể hiện sự cao ngạo của nội môn đệ tử, nên mới tốn không ít công sức để điều động linh khí tạo thành cảnh tượng tự thân phi hành như này.
Ánh mắt có chút xem thường chợt quét qua trên người những đệ tử tham gia vào Thăng Vân Lộ, một gã tu giả có vẻ như là người giám sát của cuộc thi chợt hắng cao giọng rồi nói.
- Các ngươi nghe cho rõ đây.
Bọn ta chính là chấp sự do nội môn phái tới để giám sát cuộc thi thăng cấp đệ tử lần này.
Bởi vì Thăng Vân Lộ năm nay có đến hơn hai ngàn tám trăm đệ tử ngoại môn đăng ký tham gia, chiếm số lượng lớn nhất trong vòng mấy trăm năm nay!
- Do đó, để đảm bảo tính công bằng của cuộc thi, tông môn quyết định, phàm là đệ tử đi vào Thăng Vân Lộ đều phải hoàn thành việc thu thập đủ mười viên nội đan của yêu thú cấp năm.
Kèm theo đó, các ngươi cũng cần hái được ít nhất là một gốc linh dược có niên đại từ năm trăm năm trở lên.
Gã tu giả kia vừa mới dứt lời thì đám đông đệ tử ngoại môn đều đồng loạt kêu gào ầm ĩ cả lên.
- Cái gì?
Linh dược trên năm trăm năm niên đại á?
Chỉ riêng yêu thú cấp năm thôi đã rất khó để đánh chết rồi, bây giờ ngoài mười viên nội đan cấp năm ra thì còn phải hái cả linh dược nữa sao?
- Đúng đấy.
Linh dược từ ngoài trăm năm trở lên đều đã được yêu thú ở bên cạnh canh giữ rồi, mà còn là trên năm trăm năm niên đại, vậy thì ít nhất cũng là yêu thú từ cấp năm trở lên canh giữ.
Chúng ta làm sao mà lấy được chứ?
- Rốt cuộc là tông môn muốn làm gì đây?
Mười viên nội đan yêu thú cấp năm đã khó mà thu lấy rồi, giờ lại còn phải tìm hái ít nhất một gốc linh dược có niên đại trên năm trăm năm nữa.
- Các ngươi nghe cho kỹ đi, là ít nhất một gốc đó.
Như vậy còn chẳng phải là ai tìm được nhiều linh dược nhất thì sẽ có được nhiều quyền lợi nhất sao?
- Thôi rồi thôi rồi.
Tu vi của ta chỉ là Thần Phách Cảnh sơ kỳ, nếu vào Thăng Vân Lộ thì làm sao mà qua được đây?
Thôi, ta từ bỏ vậy!
- Ta cũng từ bỏ đây.
Xin hãy cho ta về đi,