*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Hiên Viên Linh
Beta: Ngoc Luyen+ phuogot_93
Tỉnh táo giống nhau, bình tĩnh giống nhau, đến ánh mắt xin lỗi cũng mang theo chút thương hại, thật giống nhau, giống y như lúc Thẩm Tự đưa cho bà ký thỏa thuận Ly hôn. Không hổ là con của ông ta! Lão già kia vì một người phụ nữ bên ngoài mà ly hôn với bà, con trai thì lừa gạt bà kết hôn với một tiểu yêu nữ, dù sao bà chỉ là một người có cũng được, không có cũng chẳng sao. Lục Nhược Nhu giận đến phát run, cầm cuốn sách trong tay ném thẳng vào đầu con trai.
Thẩm Lục Gia không ngăn cản, cũng không tránh né, mặc cho gáy sách đập vào trán, thái dương lập tức vô cùng đau nhức, sau đó hình như có máu chảy xuống, bìa sách Mẫu Đơn đình cứng rắn lại rơi xuống sàn nhà bằng gỗ, phát ra một âm thanh nặng nề.
Vốn dĩ Lục Nhược Nhu còn muốn lớn tiếng quở trách con trai mình không vâng lời bất hiếu, nhưng khi tầm mắt chạm đến cái trán đang chảy đầy máu của Thẩm Lục Gia, lập tức dừng lại. Một hồi lâu sau mới run rẩy đưa ngón trỏ ra, chỉ vào trán của anh, cắn răng nói: "Thẩm Lục Gia, giỏi lắm! Có phải con vì yêu nữ đó mà đến cả tính mạng của mình cũng không cần hay không?"
Thẩm Lục Gia giơ tay lên sờ sờ trán, không ngoài dự liệu, bàn tay đầy máu. Anh nhẹ giọng nói: "Mẹ, mẹ là mẹ của con, con rất kính trọng mẹ, nhưng cô ấy là vợ của con, con cũng muốn yêu thương, bảo hộ cô ấy, mẹ đừng làm khó con nữa, được không?"
"Cút! Cậu cút đi cho tôi! Coi như tôi chưa từng sinh ra đứa con này!" Lục Nhược Nhu cất cao giọng, quát Thẩm Lục Gia. Sau đó lại giống như nổi điên đẩy xe lăn đến trước kệ sách, ném từng quyển từng quyển sách xuống đất.
Thím Trương ở lầu dưới đã sớm nghe thấy tiếng động, chạy lên trên lầu, nét mặt lo lắng nhìn qua nhìn lại giữa hai
mẹ con.
"Mấy ngày nữa con sẽ trở lại thăm mẹ." Thẩm Lục Gia khom lưng khẽ cúi chào Lục Nhược Nhu, sau đó đi ra ngoài.
Đến lối rẽ cầu thang thím Trương vội vàng kéo anh lại: "Lục Gia, vết thương trên trán cháu, để thím lấy hộp thuốc xử lý cho cháu một chút."
Vốn dĩ Thẩm Lục Gia muốn từ chối, nhưng lại sợ sau khi trở về sẽ dọa đến Ngũ Mị, cuối cùng vẫn đi theo thím Trương đến phòng ngủ của bà.
"Cũng may, ông trời phù hộ, vết thương nhìn đáng sợ, nhưng cũng không tính là sâu." Thím Trương vừa nói "A di đà Phật" vừa dùng dung dịch ô-xy già rửa sạch trán cho Thẩm Lục Gia, sau đó rắc thuốc bột cho anh, dán băng gạc lên.
Sau khi cám ơn thím Trương, Thẩm Lục Gia lái xe trở về nơi ở của Ngũ Mị. Có lẽ Ngũ Mị còn đang ngủ, anh lấy chìa khóa ra tự mình mở cửa.
Đang khom lưng đổi giày, cặp mắt xanh trong vắt của Bất Nhị nhìn băng gạc trên trán của anh, ánh mắt nghiên cứu phán xét, sau đó nó meo meo mấy tiếng, rồi đi qua cọ cọ ống quần của anh, để lại trên ống quần tây mấy sợi lông xám. Thẩm Lục Gia buồn cười phủi phủi ống quần, nhẹ bước, vào phòng ngủ.
Quả nhiên Ngũ Mị vẫn còn đang ngủ, đôi má đỏ ửng, đôi môi cũng hơi nhếch lên, không biết đang mơ thấy gì. Thẩm Lục Gia ngồi ở mép giường, cẩn thận đưa tay vén vài sợi tóc trên má của cô ra phía sau tai, sau đó im lặng nhìn dung nhan khi ngủ của cô, nhìn lông mi theo hô hấp mà hơi rung động, vành tai trắng trẻo mềm mại, tóc đen, chỉ cần nhìn cô, trái tim của anh giống như mặt hồ nước được gió xuân tháng ba ấm áp thổi qua, luôn luôn nổi