Trấm Chi Mị

1: Phụ nữ đúng là phụ nữ 1


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hiên Viên Linh

Beta: Ngoc Luyen+ phuogot_93

Sáng thứ ba hội nghị thường kỳ kết thúc. Tô Chiết đi theo Ngũ Mị đến phòng làm việc của cô.

Còn chưa đóng cửa lại, Tô Chiết đã sốt ruột hỏi cô: "Có phải tuần trước Đàn Nguyễn tới Lận Xuyên hay không?"

Ngũ Mị khẽ cau mày: "Đúng vậy, nhưng chưa đến hai ngày anh ta đã trở về Pháp rồi."

"Con mẹ nó tại sao cô không nói cho tôi?" Tô Chiết tức giận đến mức phải nói tục một câu.

"Tôi nói cho anh biết có ích lợi gì, anh còn chưa có đến gần anh ta, đã bị ném ra ngoài." Ngũ Mị không thể hiểu một người đàn ông lại có thể cố chấp với tình cảm của một người đàn ông khác như thế, châm chọc nói: "Nói khó nghe một chút, anh đã ở trên giường mời mọc anh ta nhiều lần, nhưng anh ta có từng vén chăn nhìn da thịt của anh một lần chưa? Tô Chiết, dù gì ở trong giới anh cũng là một đế vương công, tại sao khi nào gặp Đàn Nguyễn, là cái đuôi của anh lại vội vã vểnh lên vội vàng muốn trở thành một nữ vương thụ vậy?"

Sắc mặt Tô Chiết có chút khó nhìn: "Tôi cũng không biết, rõ ràng anh ấy là người mặn nhạt đều không chê, tại sao cố tình lại không muốn tôi......"

Ngũ Mị cười lạnh: "Người ta đối với anh là chân ái, cho nên muốn cùng anh yêu đương, không muốn dính vào nhục dục."

"Cô ——" Nét mặt Tô Chiết như bị táo bón, sau đó lại thất bại than thở: "Cô so với ai cũng hiểu hơn, cái tên Đàn Nguyễn kia, mấy năm nay đều ở chỗ cô gái Tiêu Kim Quật mà anh ấy đưa đến bệnh viện cấp cứu, cũng không có thêm một người đàn ông nào bên người, làm sao anh ấy có thể chơi trò tình yêu gì chứ."

"Có lẽ vì anh là người của gia tộc Vũ Văn, anh ta không muốn trêu chọc." Ngũ Mị nhún vai.

"Sao anh ấy lại có thể là người sợ hãi quyền quý, nhát gan sợ phiền phức được!" Tô Chiết cảm thấy người yêu bị vũ nhục, dõng dạc chỉ trích Ngũ Mị nói hươu nói vượn. Có lẽ do vô cùng kích động, nên có chút nước bọt bắn tung tóe ra ngoài. Ngũ Mị còn chưa phát giác, Tô Chiết đã che miệng xấu hổ muốn chết, bước nhanh rời khỏi phòng làm việc của Ngũ Mị.

"Bệnh thần kinh." Ngũ Mị nhìn bóng lưng của Tô Chiết, thì thầm một tiếng, ngồi xuống nhìn tài liệu báo cáo cuối năm.

Mới nhìn chưa được hai hàng chữ, điện thoại của Thương Uyên Thành đã gọi đến.

"Này, Ngũ Mị. Buổi chiều bớt chút thời gian tới bệnh viện một chuyến, mang theo bệnh án và phim chụp trước kia, thầy của tôi sắp đến Lận Xuyên. Ca phẫu thuật của cô sẽ do ông ấy mổ chính, nhà tôi xảy ra chút chuyện, gần đây có chút phân tâm, có thể không có cách nào làm phẫu thuật." Trong điện thoại hơi thở của Thương Uyên Thành có chút không ổn, nói cũng rất nhanh.

"Được, hai rưỡi chiều tôi sẽ đến." Sau khi đồng ý Ngũ Mị chần chờ một chút lại hỏi: "Chuyện của nhà anh, có nghiêm trọng không? Nếu như tôi có thể giúp anh cứ việc nói thẳng."

Thương Uyên Thành sửng sốt một chút, người không có lợi sẽ không làm như Ngũ Mị thế mà lại chủ động mở miệng hỏi có cần giúp một tay hay không, cô ấy trở nên có tình người từ khi nào vậy? Mặc dù cô ấy không có bản lĩnh cao cường bằng em gái của dượng anh -
bà Cố, nhưng cũng coi là giao thiệp phong phú. Có lẽ cô ấy có thể giúp tìm được Mạc Phó Tư.

"Tôi còn có một anh trai cùng mẹ khác cha, tên là Mạc Phó Tư, anh ấy có một nửa dòng máu Nga, tiếng Nga tên đầy đủ gọi là Mạc Lạc Tư Victor Lovech Phí Áo Dorough. Hiện tại không biết anh ta đang trốn ở nơi nào của Moscow, chúng tôi cần tìm anh ta gấp. Mẹ của tôi, bởi vì lo lắng mà đổ bệnh. Cô có quen người nào ở Nga không?"

Mạc Phó Tư, cái tên này có chút quen tai, Ngũ Mị suy nghĩ một lát, hình như có quan hệ rất tốt cùng với Lục gia.

"Tôi có quen vài người trong quân đội, tôi sẽ thử liên lạc giúp anh."

"Cảm ơn."

"Không cần khách khí."

Cúp điện thoại, Ngũ Mị lấy một cuốn sổ da màu đen, trong đó đều là số điện thoại riêng của một số nhân vật có mặt mũi mà cô có được trong mấy năm ở Pháp. Có thể nói hơn phân nửa trong số những người đàn ông này đều là ân nhân của Cố Khuynh Thành và hai mẹ con cô. Theo quan điểm của mẹ nuôi cô, con đường ngắn nhất khiến một người khác phái tự nguyện bỏ tiền, bỏ sức hao hết tâm tư vì bạn là lên giường với anh ta, đương nhiên, sai khiến người đàn ông có tiền không hẳn chỉ dựa vào tình dục ngoài ra còn dựa vào tình cảm, cũng không phải mỗi người đàn bà đều cần phải bán thân mới có thể khiến đàn ông cam tâm tình nguyện vì bạn ra mặt. Trên thế giới này có rất nhiều người phụ nữ đến một chút lợi ích cũng không có.

Ngón tay nhỏ nhắn của Ngũ Mị chuyển qua vài tờ giấy, đôi mắt dừng lại trên cái tên Vladimir. Vladimir, thiếu tướng trẻ tuổi nhất nước Nga, người có mái tóc xơ xác, đôi mắt xanh lục. Anh ta là do Cố Khuynh Thành giới thiệu cho Ngũ Mị biết, hai người so tài cưỡi ngựa ở một trường đua ngựa, Ngũ Mị và anh ta bất phân thắng bại, lúc này Vladimir mới thu hồi ngạo mạn lúc trước đối với cô. Sau này Vladimir còn ám chỉ với cô hi vọng cô có thể làm bạn gái anh ta.

Nhưng mà loại nhân tình này cũng giống như một thùng nước miệng rộng đáy hẹp, lần đầu tiên múc nước rất dễ dàng, nhưng nếu như lần sau bạn muốn múc nước bên trong, đương nhiên là phải đổ thêm nước. Thở dài, cô rõ ràng là người sợ phiền toái, sâu trong nội tâm đối với Thương Uyên Thành cũng không có bao nhiêu lòng biết ơn, bởi vì trước kia Thương Uyên Thành điều trị vết thương ở chân cho cô, Cố Khuynh Thành trả tiền; hiện tại Thương Uyên Thành tiếp tục điều trị cho cô, coi cô như là một vật thí nghiệm cho anh ta nghiên cứu y học, cho nên không cần quá cảm kích anh ta. Hôm nay thế nhưng tự tìm phiền toái, chẳng lẽ là gần đỏ thì đỏ, tiếp xúc lâu ngày với Thẩm Lục Gia, cũng trở nên nhiệt tình hơn sao? Đúng là gặp quỷ.

Oán hận thì oán hận, cô vẫn 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện