Mẫu thân của Sầm Cẩn là một phi tử không được sủng ái, một năm không quá hai lần được thấy mặt tiên đế. Có điều vận khí của bà ta không tệ, thừa sủng có một lần đã chiến thắng tám phương, sinh ra hắn.
Tướng mạo của trưởng tử này giống hệt mẫu thân hắn, tính tình còn nhu nhược, khiến tiên đế vô cùng không thích. Đứa nhỏ nhà người khác thấy vậy sẽ gắng sức đọc sách phấn đấu, thế mà hắn chỉ thích nghiên cứu cầm kỳ thư họa, làm cho tiên đế vốn dĩ có chút ký thác kỳ vọng lên con trưởng bị đả kích. Đả kích nhiều, tâm tiên đế lạnh, dần dần xa lánh đứa con này.
Khi tiên đế biếm Sầm Cẩn là ở trên một gia yến nào đó, Sầm Cẩn trình lên một bức họa cuốn. Tiên đế vừa mở ra đã xanh mặt, nổi giận đùng đùng quăng ly rượu xuống đất rồi bỏ đi. Về phần trong bức họa vẽ cái gì, không thể hỏi được, chỉ loáng thoáng biết nội dung rất phản nghịch, lại còn ngấm ngầm chọc phải cái chân đau là không biết văn hóa của tiên đế.
Ngày hôm sau, Sầm tiểu hoàng tử bị tiên đế đuổi khỏi hoàng cung: "Lão tử nhìn thấy ngươi là bị chọc phát điên, mau cút, cút!"
Là hoàng tử đầu tiên trong lịch sử bị phế truất, cảm giác tồn tại của Sầm Cẩn rất mờ nhạt, giống như khi con người ta đang ngưỡng mộ anh hùng vĩ nhân, thì không có bất kỳ ai dành hứng thú để quan tâm một kẻ thất bại. Nhưng tục ngữ nói đúng, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, dù sao hắn cũng là thân huynh đệ của đương kim Thánh Thượng.
Sầm Duệ toát mồ hôi vì đống quan hệ thân thích phức tạp này, không biết nên dùng danh hào nào để gọi hắn, đành hỏi: "Hắn tới phường chữa bệnh làm gì?"
Kinh Triệu Duẫn cẩn thận chọn chữ: "Cẩn, Cẩn công tử nói là trong phường chữa bệnh có hảo hữu của hắn, nên muốn vào chăm sóc, không nói hai lời đã xông vào. Sau đó, lang trung của Kinh Y thự nói là phương thuốc Cẩn công tử mang theo có thể giúp đỡ chữa bệnh. Thỉnh bệ hạ thứ tội, là vi thần tắc trách."
So sánh với đám huynh đệ muội phản nghịch khác, đại ca này vẫn còn quá bình thường!
Sầm Duệ là một quân vương hiền lành, phất phất tay: "Hắn không theo quy củ, ngươi làm theo chức trách, không cần sợ đắc tội. Giờ thả người ra, trấn an là được." Lại cảm thấy như vậy có hơi bạc tình: "Hôm khác truyền hắn tiến cung gặp trẫm."
Phó Tránh nhíu mày, nhưng không nói gì.
Hoàng đế lâm triều bình thường, lời đồn bị nhiễm ôn dịch tan vỡ.
Từ tướng nước mắt lưng tròng nhìn quyền lực đã tới tay lại bay về trong tay Phó Tránh, tức chết là đám thủ hạ còn bày bộ dáng bừng bừng phấn khởi, đúng là đồng đội như heo! Bên này cơn giận còn chưa lắng, bên kia nhóm triều thần phe Ngụy thị đã dập đầu quỳ xuống đất, cầu tình thay Ngụy Trường Yên bị bỏ quên trong góc đại lao.
Bệnh nặng chưa lành, Sầm Duệ ngồi trên long ỷ không yên, nghe đám trụ cột Ngụy gia anh anh, ong ong khắp nơi, huyệt thái gương giật giật đau nhức. Xoa xoa trán, nhịn không được dùng ánh mắt cầu cứu Phó Tránh.
Phụ chính Phó Tránh đang nghiền ngẫm đống thư mà Yến Vương gửi, trong thư tiến cử Tạ Dung vốn là phụ tá của Yến Vương, nhưng bản thân Tạ Dung cũng là người có tài, mưu kế vô song. Tùy tiện xếp vào một chỗ thì khá đáng tiếc. Nếu có thể tận dụng tốt, hoặc là đưa hắn vào triều...
Ánh mắt của Sầm Duệ nhẹ nhàng đảo qua người Phó Tránh vài lần, mà người đứng đầu bách quan kia lại không phát hiện ra, trên mặt hiện lên tầng hắc khí.
Đám triều thần Ngụy thị vẫn quỳ trên mặt đất, đợi mãi không thấy hoàng đế bệ hạ lên tiếng, lặng lẽ ngẩng đầu, kinh hoảng thấy hoàng đế bệ hạ "thâm tình" nhìn chằm chằm Phụ chính đại nhân, "tình cảm mãnh liệt" vô cùng sinh động. Tin đồn bệ hạ là đoạn tụ được tái hiện trong đầu từng người. Nhóm người trung thành ủng hộ Phó Tránh thoáng chốc rớt nước mắt, bệ hạ ơi, cầu ngài buông tha cho Phụ chính đại nhân được trong sạch a!!!!!
"Phó khanh." Tiếng Sầm Duệ mềm mại vang lên: "Chuyện của Ngụy Trường Yên là qua tay ngươi, ngươi xem nên xử trí thế nào?"
Phó Tránh nghe ra tiếng nói hư thoát của Sầm Duệ, ngẩng đầu thì nhìn thấy hai gò má tái nhợt của nàng, đôi môi mím chặt. Uống bao nhiêu thuốc, vậy mà như chẳng có tác dụng gì.
"Ngụy Trường Yên nhỡ tay làm bị thương long thể, theo luật phạm phải tử tội, nhưng nghĩ tới chiến công lâu nay, bệ hạ có thể cho hắn thêm một cơ hội."
Ngụy Trường Yên phải vào ngục là do hợp tác với Phó Tránh diễn khổ nhục kế, Sầm Duệ vô cớ mắc ôn dịch, vạn nhất tin tức bị lan truyền sẽ khiến triều đình rung chuyển, tạo cơ hội cho kẻ khác thừa dịp gây rối. Quả nhiên, Sầm Duệ hưu triều không quá hai ngày, cái án của Minh Vương Sầm Tuy đã bị lôi ra...
Sầm Duệ thuận tay đẩy thuyền, nửa đùa nửa thật nói: "Nếu trẫm không sao, thì tha cho hắn đi. Ngụy lão quốc công còn không được nhìn thấy tôn nhi nữa, sợ là sẽ tới chỗ tiên đế cáo trạng."
Đệ tử Ngụy thị nhẹ nhàng thở ra. Ngày đó Ngụy tiểu hầu rốt cuộc cũng được ra khỏi cái đại lao Hình bộ không có thiên lý kia, nhưng cùng đợi hắn là một tin tức xấu. Vị trí võ quan của hắn bị vị đồng tông khác mạch Ngụy Diễn thay thế, bản thân còn từ võ quan thành văn quan, trở thành Ngũ phẩm Trung Thừa.
Từ Quốc Công nhất phẩm thành Ngũ phẩm Trung Thừa, sự thay đổi kinh động này khiến người ta phải ghé mắt nhìn.
Lại Bộ Thị Lang đến đưa lệnh bổ nhiệm vỗ vỗ vai Ngụy Trường Yên: "Bệ hạ và Phụ chính đã khai ân, mặc dù thả ngươi ra, nhưng mặt ngoài vẫn phải làm dáng, đây là ý tứ của việc biếm chức."
Ngụy Trường Yên nhanh chóng nhận lệnh bổ nhiệm, cười lạnh một tiếng. Ý tứ chỉ có chút ít thế thôi sao? Rõ ràng là Phó Tránh đang gây nội chiến trong Ngụy thị, phân tách binh quyền, còn đẩy hắn vào địa bàn của Từ thị, đứng trên đầu sóng ngọn gió làm bia ngắm sống!
Ngụy lão uống ngụm trà nóng, thở một hơi thật dài: "Tôn nhi à, sự đời vốn nhấp nhô, lạnh nhạt một chút đi. Kỳ thật, gia gia ta để ý chuyện cưới vợ cho ngươi hơn đấy. Chao ôi, người đâu rồi?"
Trong Từ gia, vài vị đứng đầu đang ngồi uống trà, cũng thảo luận việc của Ngụy Trường Yên.
Một người lo lắng: "Tướng gia, người xem lần này Phụ chính có dụng ý gì? Có phải hay không..." Có phải hay không phái tiểu tử Ngụy gia tới quấy phá từ bên trong?
Một người đã có giải thích khác: "Ta xem không hẳn là việc xấu, Ngụy Trường Yên lãnh binh đánh giặc có chút bản sự, nhưng bảo hắn an phận ghi