Sắc trời còn tối, từng tầng mây đẫm màu mực bao trùm lên cung điện nguy nga, có gió thổi từ phía đông tới, ngọn đèn trước tháp "tách" một tiếng, tóe ra bụi lửa, ánh lửa gai mắt bập bùng, làm cho vết máu trên giường vô cùng rõ ràng và chói mắt.
Ánh mắt của Phó Tránh như lửa, lại yên tĩnh như gió mát đêm khuya: "Bệ hạ, làm sao lại bị thương?"
"Không cần ngươi quan tâm!" Cái "bánh bao" trong góc động đậy, hận không thể dán chặt vào tường.
"..." Phó Tránh không đôi co cùng nàng nữa, quỳ gối lên giường, trực tiếp kéo chăn của Sầm Duệ ra.
Sáng nay lúc Sầm Duệ dậy đã bị vây trong cảm giác cáu kỉnh, tinh thần sa sút , toàn thân lạnh như ngâm trong nước đá, bụng ẩn ẩn đau. Lúc đụng tới mảng ẩm ướt lạnh lẽo ở trung khố thì trời như sụp xuống. Mặc dù từ nhỏ nàng đã được nuôi thả như nam nhi, nhưng ở lâu với Long Tố Tố, tỉnh tỉnh mê mê cũng hiểu về phương diện này của một cô nương gia.
Chăn trên người bị kéo đi, Sầm Duệ như bị ngũ lôi oanh tạc, dùng sức cuộn chặt lấy, ra sức phản kháng.
Nhìn Phó Tránh quyết tâm muốn kéo chăn của nàng ra, do dự, mắt thấy không cố thủ được, Sầm Duệ bị ép nóng vội, thấy tay Phó Tránh vươn tới, không nói hai lời nhắm thẳng cắn mạnh xuống.
Ngụm cắn này rất mạnh, Phó Tránh tê tay, gân xanh ở thái dương nhảy dựng, cũng phát hỏa. Mạnh mẽ kiềm chặt hai tay Sầm Duệ, vung tay xốc góc chăn lên, lôi nàng ra ngoài.
Ánh nến sáng ngời, trung khố trắng như tuyết lại chảy ra mảnh đỏ tươi. Lại thấy vẻ mặt Sầm Duệ xấu hổ và giận dữ muốn chết, Phó Tránh sửng sốt.
Sầm Duệ đợi cơ hội này, khoan tâm đục cốt trừng mắt nhìn Phó Tránh, rồi lập tức lại chui vào chăn, một lần nữa cuộn chặt mình như quả cầu nhỏ. Đưa lưng về phía Phó Tránh, buồn rầu không lên tiếng.
Đủ loại hoài nghi lúc trước nổ tung tại khắc này, Phó Tránh thản nhiên nói: "Bệ hạ muốn trốn cả đời sao?"
Kinh hãi, ngượng ngùng, nghĩ mà sợ, ảo não, mọi tư vị hoá thành một câu: "Ngươi sẽ tố giác ta sao?"
Phó Tránh rất lâu sau không trả lời, Sầm Duệ gấp gáp đến mức hoảng hốt, nhịn không được quay đầu nhìn lại, vừa lúc gặp phải ánh mắt có chút đăm chiêu của Phó Tránh.
Phó Tránh nhìn Sầm Duệ lo lắng cùng sợ hãi, thở dài nói: "Thần đã nghĩ, qua thời gian dài như vậy, bệ hạ vẫn vô pháp vô thiên như trước thì thần nên làm cái gì bây giờ đây?" Việc hôm nay trùng hợp bị hắn bắt gặp, nếu là người khác, không biết sẽ thành đại hoạ ngập trời như thế nào.
Sầm Duệ khụt khịt cái mũi, mang theo ba phần ủy khuất biện bạch thay mình: "Ta không phải cố ý giấu giếm!" Rụt cổ nhỏ giọng than thở: "Ta không ngờ lão gia tử sẽ truyền ngôi vị hoàng đế cho kẻ vô tích sự như ta."
"Nhưng giờ bệ hạ đã là hoàng đế!" Ánh mắt sắc bén của Phó Tránh khóa trên mặt nàng.
Sầm Duệ há miệng, bị ngữ khí nghiêm khắc của hắn làm cho nói không nên lời.
Con ngươi của Phó Tránh tối tăm như lông quạ đen, đầu ngón tay xẹt qua yết hầu bóng loáng của Sầm Duệ, lập tức rụt lại. Hơi thở lạnh lẽo và bình tĩnh lướt qua mặt Sầm Duệ: "Thần cho bệ hạ một con đường, bệ hạ cũng chỉ có một con đường này, tiếp tục ngụy trang."
Sầm Duệ vạn lần không nghĩ tới Phó Tránh sẽ nói ra những lời này, đôi môi mở ra lại đóng lại, suy nghĩ hỗn loạn, nói: "Ngươi sẽ giấu cho ta sao?"
"Sẽ." Phó Tránh không có một chút do dự.
"Ta không tin." Sầm Duệ trả lời còn nhanh hơn hắn đáp.
"Đến mức này rồi bệ hạ vẫn không hiểu được một chuyện sao? Từ lúc tiên đế phó thác ngài cho thần, thì bệ hạ và thần đã đứng trên cùng một chiếc thuyền. Nếu thuyền lật, kẻ rơi xuống nước không chỉ có bệ hạ, mà còn có thần." Phó Tránh thong thả trần thuật: "Ta là Phụ chính của bệ hạ, người lừa gạt thiên hạ lấy thân nữ nhi làm hoàng đế, người trong thiên hạ sẽ cho rằng Phụ chính như ta không liên quan sao?"
Hắn ngừng một lát: "Bây giờ ngoại từ tin ta, bệ hạ không còn đường khác để đi."
Sầm Duệ chú ý tới trong lời nói của hắn đã thay đổi xưng hô, cưỡng chế chính mình tỉnh táo ngẫm lại, hắn nói quả thật không sai. Lấy lập trường của Phó Tránh mà nói, nếu việc này truyền ra ngoài, đối với hắn chỉ hại không lợi. Nàng bị kéo khỏi đế vị, Yến Vương kế vị, nhất định sẽ không cho Phó Tránh địa vị và quyền thế như bây giờ. Nhưng...
Nhưng biểu hiện của Phó Tránh quá bình tĩnh, bình tĩnh giống như vào thời khắc nhận ra nàng là nữ tử, một chút ngạc nhiên cũng không có. Trong lòng nàng thấy hiu quạnh.
Trong khi Sầm Duệ ôm đầu rối rắm mâu thuẫn, Phó Tránh đã lui người đứng lên, khụ một tiếng: "Trước tiên bệ hạ rửa sạch sẽ đi đã."
Lúc này ngay cả cổ của Sầm Duệ cũng trở nên đỏ lừ, dịch mông vào bên trong giường, lắp bắp nói: "Ta, ta..."
Phó Tránh nhìn nàng dùng mọi cách để không phải xuống dưới, tự mình đi tới tủ quần áo lấy một bộ xiêm y, vén màn lên rồi đưa vào.
Sầm Duệ lại dịch dịch người, đưa tay ra lấy, nhìn thấy đầy đủ các loại y phục đặt bên trên, bỗng thấy người mình sắp hỏng mất rồi...
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Phó Tránh khép lại cửa tẩm điện, Lai Hỉ công công vội vã đi lên trước: "Phụ chính đại nhân, bệ hạ thế nào rồi? Vừa nãy có người trên triều tới giục đấy."
Quay đầu nhìn thoáng qua, Phó Tránh nói: "Bệ hạ không khoẻ, ngươi sai người đi báo cho bách quan biết hôm nay hưu triều." Suy nghĩ một lát, lại phân phó câu: "Bệ hạ mới ngủ, đừng cho ai vào quấy nhiễu."
Lai Hỉ gật đầu, lẩm bẩm: "Lại không khoẻ? Có cần mời Trương Thái y đến xem không ạ?"
Phó Tránh khựng bước chân: "Ta đi là được rồi."
"Hả?" Lai Hỉ chưa phản ứng kịp, đã thấy triều phục màu tím của Phó Tránh biến mất ở góc hành lang.
Khoảng thời gian trước xảy ra ôn dịch, trong cung lại không có nhiều chủ tử cần hầu hạ, nên rất nhiều người trong Thái y viện bị điều tới Kinh Y thự phối dược xem bệnh, ngay cả Phó viện phán như Trương Dịch cũng không ngoại lệ. Giờ đã được nhàn hạ, nhóm lão Thái y lợi dụng thời cơ xin phép về nhà nghỉ ngơi lấy sức, để lại đám người mới ở lại trong viện.
Trương Dịch không tham gia vào đống bát quái của đám người trẻ tuổi, cười cười lắc đầu, lặng lẽ chỉnh đòn cân, đặt từng lát thuốc mỏng lên.
Bỗng nhiên một tiểu y quan vội vàng đi vào, vô cùng kinh sợ nói: "Đại nhân, bên ngoài có vị đại nhân tìm người."
Trương Dịch liếc nhìn khuôn mặt ướt mồ hôi của hắn: "Nói các ngươi bao nhiêu lần rồi, làm y tuyệt đối không được bối rối, chân tay luống cuống khi gặp chuyện."
Tiểu y quan tủi thân: "Tiểu nhân mới tới được vài ngày, nhưng lần đầu mới thấy có vị đại nhân mặc áo tím, có thể không khẩn trương sao?"
"Còn dám tranh luận!"
"Không dám!" Tiểu y quan