Để tránh bị phát hiện, Phó Tránh đưa Sầm Duệ về từ cửa phụ Thiên Môn, tất cả người trong Dưỡng Tâm Điện đã bị Lai Hỉ điều đi nơi khác.
Mặt trăng ngả về tây, trong cung yên tĩnh chỉ có tiếng gió thổi qua hành lang dài trống vắng, thỉnh thoảng trong góc sáng nào đó có bóng cung nhân lướt qua.
Lai Hỉ ôm đầu ngồi bên ngoài Dưỡng Tâm Điện trông coi, thấy Phó Tránh từ phía xa, vừa vội vừa lo chạy lên đón: "Bệ hạ... Đây là..."
Phó Tránh không dừng lại dù chỉ nửa khắc, lập tức ôm Sầm Duệ vào nội điện: "Đi chuẩn bị nước ấm và thuốc trị thương, rồi lấy bộ xiêm y sạch sẽ tới đây."
Trên đoản tháp, Sầm Duệ rũ hai tay bên người, cúi đầu không nói lời nào.
Phó Tránh chú ý thấy trên mặt nàng hình như có vết ứ, vết thương bị bụi đen che mất, nhìn không rõ, khi đưa ánh nến tới gần, mới thấy một đường xanh tím từ xương gò má tới khóe mắt sưng phù lên. Hô hấp của Phó Tránh trở nên rối loạn, cố gắng nhàn nhạt hỏi: "Bệ hạ bị thương sao? Có cần gọi Thái y không?"
Sầm Duệ không nghe lọt tai một chữ nào, vẫn duy trì tư thế không nhúc nhích. Quần áo ẩm ướt đã khô đi nhiều, nhưng mái tóc dài xõa tung vẫn nhỏ từng giọt đứt quãng, tinh thần sa sút và chật vật.
Lai Hỉ nhẹ tay nhẹ nhân đem từng thứ vào, nhìn bộ dáng của Sầm Duệ, đủ lời nghẹn đầy trong lòng mà không nói một chữ, lại nhẹ tay nhẹ nhân lui ra, không quên khép cửa lại.
Không hiểu sao Phó Tránh sinh nôn nóng, nếu nàng không phải nữ tử, hắn có cần cố kỵ như vậy không? Tĩnh tâm, hắn cân nhắc gắng sức nhẹ tay xem tay chân và vai Sầm Duệ, kiểm tra cẩn thận mấy lần, xác định không bị đại thương như gãy xương linh tinh, mới vắt khô khăn, lau sạch từng vết bẩn trên mặt nàng. Sau đó lấy một cái khăn to mềm mại, cẩn thận chà lau mái tóc ướt sũng từ trên xuống dưới vài lần, cho tới khi sợi tóc trong tay khô ráo trơn bóng mới thôi.
Sầm Duệ ngoan ngoãn vẫn không nhúc nhích, mặc Phó Tránh chăm sóc, tẩy rửa sạch sẽ cho nàng đâu vào đấy.
Bởi vì Sầm Duệ không hợp tác, Phó Tránh tạm thời buông tha việc thuyết phục nàng đổi bộ xiêm y khác, ngược lại mở hộp thuốc ra, bỗng ngơ ngẩn. Cao thuốc trong hộp chỉ còn non nửa, cho thấy thường xuyên được sử dụng... Nhẹ nhàng lấy một chút, chấm từ từ lên gương mặt của người phía trước... Kẻ đả thương Sầm Duệ xuống tay rất nặng, để lại vết ứ máu lớn trên làn da mỏng, Phó Tránh lại càng cẩn thận, vì chạm vào thế này sẽ rất đau.
Nhưng ngay cả nhăn mày Sầm Duệ cũng không, thậm chí lông mi cũng không cử động một lần.
Hình tượng của nàng trong mắt Phó Tránh chính là khổ một chút sẽ rú ầm lên, lúc trước ghét bỏ nàng yếu ớt vì nghĩ nàng là nam tử, sau khi phát hiện thân phận cô nương gia, lại như ngầm cho phép. Bây giờ chợt thấy Sầm Duệ thế này, trong lòng Phó đại nhân dâng lên cảm giác mất mát không nói rõ.
Xử lý xong vết thương bên trái, Phó Tránh lấy thêm thuốc quay sang má phải, chỗ này còn hung hiểm hơn, kém một li nữa thôi là vào mắt. Phó Tránh thận trọng chấm thuốc mỡ lên khóe mắt nàng, đột nhiên chạm vào một thứ ẩm ướt, thuốc cao mới chấm lên đã bị giọt nước làm trôi. Nước mắt rơi liên tục không vãn hồi được, khiến Phó Tránh trở tay không kịp.
Sầm Duệ cắn chặt môi, nhưng tiếng nghẹn ngào vẫn không kìm được bật ra từ trong cổ họng.
Phó Tránh nhìn nàng vừa khóc vừa lúng túng, khổ sở lấy tay ngăn từng giọt nước mắt, trầm mặc, nâng tay vỗ nhẹ lưng nàng.
Tất cả mọi sợ hãi, bi thương, thất vọng cùng xô đẩy trong lòng Sầm Duệ, lúc trước dùng đau khổ chống đỡ cơ thể, tới giờ thoáng chốc mất đi hết khí lực, ôm thắt lưng Phó Tránh, túm góc áo hắn khóc hết hơi: "Vì sao lại gạt ta, vì sao tới chết còn gạt ta?!"
Nàng không dám nhắm mắt, chỉ cần nhắm mắt là thấy gương mặt Long Tố Tố tái nhợt nói với nàng:
"A Duệ, công tử muốn ta giết ngươi."
"Nhưng ta không muốn giết ngươi..."
"Đây là chỗ để rượu của Trường Nhạc phường, một khi cháy, thế lửa sẽ lan nhanh, bọn họ sẽ không có thời gian phản ứng. Sau khi châm lửa ngươi mặc quần áo của ta chạy ra, tìm một chỗ để trốn."
"Ta? Sau khi ngươi ra ta cũng ra. Ta xinh đẹp lại sợ chết như vậy, chẳng lẽ cam tâm bị nướng cháy hay sao?"
"A Duệ..." Long Tố Tố đứng trong ánh lửa cười lắc đầu, vẫy vẫy tay: "Ngươi thật sự rất dễ lừa, đi nhanh đi."
Phó Tránh nhẹ ôm nàng, im lặng nghe Sầm Duệ khóc kể, hắn không biết nên an ủi nàng như thế nào, chỉ biết dịu dàng vỗ lưng nàng, nghe tới lúc nàng thương tâm đến cực điểm, nhịn không được xoa xoa đầu nàng...
Khóc mãi, người trong lòng không còn động tĩnh, cả thể xác và tinh thần của Sầm Duệ đều mệt mỏi, dù Phó đại nhân lần đầu trải nghiệm việc dỗ trẻ con cũng dễ dàng dỗ nàng ngủ.
Ngủ một giấc... có phải sẽ không còn thương tâm nữa không? Phó Tránh cúi đầu quan sát Sầm Duệ đã ngủ vô tri vô giác, không biết tư thế không thoải mái hay là cảm thấy lạnh, Sầm Duệ khẽ ừm một tiếng, dụi dụi vào ngực Phó Tránh.
"..." Phó Tránh khó xử, ôm nhẹ thắt lưng của Sầm Duệ, kéo nàng hơi rời khỏi người mình.
Sầm Duệ hừ một tiếng bất mãn qua lỗ mũi, ngay sau đó lại lọt vào cái ôm ấm áp, mùi huân hương dịu ngọt trong veo chui vào trong mộng của nàng, vuốt phẳng cái trán nhăn lại.
Phó Tránh ôm Sầm Duệ bẩn thỉu đi tới bên giường, cúi người đặt nhẹ nàng xuống, lại kéo chăn bọc kín người nàng.
Đứng thẳng người dậy, lại có cái gì đó bị kéo lại, cúi đầu thì thấy tay Sầm Duệ nắm chặt góc áo hắn không buông, giống như, người chết đuối nắm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng...
Phó Tránh cúi thắt lưng nhíu mày nhìn chằm chằm chỗ kia, chầm chậm ngồi xuống mép giường, nhét cánh tay chui ra ngoài vào chăn. Liếc nhìn gương mặt khóc như con mèo hoa, hắn bật cười, ngả người ra sau, mệt mỏi nhéo nhéo mi tâm vẫn nhíu chặt tới bây giờ, nhẹ nhàng thở ra một hơi...
Rà soát lại từ đầu tới cuối những việc xảy ra ngày hôm qua, bài trừ khả năng do Yến Vương, lời nói của Ngụy Như lướt qua trong đầu "Võ công của những người đó rất kỳ quái, lại giỏi dùng độc."
Đặt tay lên cổ trùng ngủ yên trên cánh tay phải, loại người như Ngụy Như miêu tả, hắn cũng từng gặp.
Là người Nam Cương sao...
Trời đã gần sáng, không tới một canh giờ nữa sẽ tới lúc lâm triều. Phó Tránh nhẹ nhàng nhét con mèo giấy vào lòng bàn tay Sầm Duệ, kéo tay ra đứng lên.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Long Tố Tố chết khiến trong triều có một trận nghị luận không lớn không nhỏ. Đây vốn là gia sự của hoàng đế, nhưng trong lòng đám thần tử trung tâm của Cung quốc thì gia sự của hoàng đế chính là quốc sự, nếu là quốc sự thì phải thảo luận nghiêm túc, tổng kết sâu xa, lấy mục tiêu phân ưu giải nạn cho hoàng đế bệ hạ làm đầu, bày tỏ bổng lộc của mình