Cơn mưa sau tiết thanh minh, khí trời trong lành, vạn vật đâm chồi nảy lộc.
Tam quân do Ngụy Trường Yên làm chủ soái khởi hành từ kinh thành, đi cả ngày lẫn đêm, tiến thẳng tới Bắc Cương. Chiến sự đột nhiên xảy ra, triều đình Cung quốc trở tay không kịp, hai thống soái được phái đi đều trẻ tuổi, chỉ mới hai mươi, đây không chỉ là tiêu điểm từ trên xuống dưới của Cung quốc, mà hơn thế còn khiến các quốc gia khác ghé mắt nhìn.
Nhất là vị hoàng đế bệ hạ của Tấn quốc mới kết thân kia, cơ hội khó được, rốt cuộc có chặn ngang một cước, chen vào không? Thoạt nhìn tiểu hoàng đế của Cung quốc dễ bắt nạt lắm nhé.
Tam hoàng tử điện hạ của Tấn quốc đúng lúc dâng thư, đánh nát tà tâm của lão cha nhà mình: "Phụ hoàng, Thái tử mới cưới công chúa của người ta về, ổ chăn còn chưa ngủ nóng, đừng có xé rách mặt."
Sau khi trở về, phụ tá Tiêu Đình Chi hỏi: "Điện hạ, hai nước giao chiến, tốt nhất chính là cháy nhà hôi của."
Tam hoàng tử thay vương bào đoàn long, phẩy quạt lắc đầu: "Bây giờ thế lực của Thái tử như mặt trời ban trưa, khó dao động nổi căn cơ của hắn. Ai, phụ hoàng không hiểu, thả cho người ta một con đường, sau này đường dài dễ đi hơn. Nói không chừng về sau còn phải dựa vào Cung hoàng trợ giúp ta một tay."
Trong nước, dân tình Cung quốc cũng xôn xao bát quái, vừa quan tâm tình hình chiến đấu, đồng thời không quên bàn luận giá trị con người của chủ phó soái một chút. Chủ soái là Ngụy Trường Yên ai ai cũng biết, nghe nói sau khi Ngụy lão gia ra đi thì vô cùng sa sút, để chấn hưng Ngụy gia nên bất đắc dĩ phải xin đi xuất chiến giết giặc.
Phó soái thì ngay cái tên cũng chưa biết, tự Bá Phù. Bởi vì năm trước thi võ phát huy năng lực phi thường, cướp mất danh Trạng Nguyện của võ gia Ngụy thị nên bị xa lánh, chỉ đảm nhận một cái chức thất phẩm.
Hai người này, một người là công tử phong lưu nổi danh, một người là hàn môn vô danh. Dân chúng Cung quốc đối mặt với trận chiến này thật sự, thật sự hết sức lo lắng...
"Ôi, ngươi nói xem nếu trận này đại bại thì phải làm sao giờ?"
"Chậc, chỉ cần Ngụy công tử nhà ta bình yên vô sự, làm sao cũng được."
"Đồ ngốc này, nghe nói tân Khả Hãn của người Thát Đát ham mê nam sắc. Chẳng may thua, nhất định sẽ đem Ngụy công tử của ngươi đi hòa thân!"
"..."
Chiến báo nơi tiền tuyến ngày ngày được đưa vào Lý Chính Điện, tất cả quan viên trên dưới của Cung quốc tạm thời buông xuống mọi mâu thuẫn, cùng bệ hạ nhà mình lo lắng, đề phòng chờ tin tức.
Có người giật giật tay áo Ngự sử Đài chủ: "Đài chủ đại nhân, Trung Thừa trong nhà không phải đi làm giám quân sao? Có đường tắt nhận tin gì không?"
Đài chủ nhớ lại, nói: "Trung Thừa hắn, nói nhiều nhất là thức ăn trong quân quá khó nuốt."
"..." Chắc đánh trận không gian khổ lắm đâu, còn tâm tình oán giận thức ăn nữa cơ mà.
Trải qua cục diện bế tắc lúc ban đầu, Ngụy Trường Yên suất lĩnh tam quân xông tới Bắc Cương như cá gặp nước, thế trận thua nhiều thắng ít dần dần đảo ngược, tin chiến thắng liên tiếp báo về. Sầm Duệ âm thầm thở ra một hơi, tiểu tử Ngụy Trường Yên này cuối cùng cũng cho Ngụy gia của hắn được lên giọng rồi.
Đợi mây đen trên đỉnh triều đình từ từ tan ra, vào thời điểm lâm triều của một ngày nào đó, trong đội ngũ quan văn cuối cùng cũng có người bước ra, mặt lạnh mắt sắc, là Chung Sơ của Ngự sử đài: "Thần có tấu."
Đang muốn tuyên bố bãi triều, Sầm Duệ sửng sốt: "Chung khanh có chuyện gì?"
Chung Sơ nâng mày kiếm, ánh mắt sắc bén đâm thẳng vào người đứng đầu bách quan – Phó Tránh: "Thần muốn tham tấu Phụ chính Phó Tránh đục nước béo cò, trao nhận riêng tư với Lại bộ Thượng Thư tiền nhiệm Tương Vũ, quy vào tội tham ô nhận hối lộ!"
"..." Lý Chính Điện yên tĩnh tới mức ngay cả tiếng kim rơi cũng nghe thấy, tiếng hít thở gấp gáp tiết lộ tâm tình phập phồng mãnh liệt của nhóm quan viên. Trời ơi! Lão tử sinh thời không ngờ có thể nhìn thấy Phụ chính bị Ngự Sử túm chân, không uổng công sống một đời a!
Sầm Duệ giống như không nghe thấy: "Ngươi, lặp lại lần nữa, muốn tham tấu ai?" Ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Phó Tránh, Chung Sơ là người Phó Tránh đích thân phái đi điều tra Tương Vũ, làm thế nào mà ngược lại tra xét tới đầu Phó Tránh hắn chứ!
Ánh mắt của Chung Sơ sắc bén, lặp lại y nguyên những lời vừa rồi, cũng trình lên chứng cứ phạm tội, cao giọng chất vấn: "Phụ chính đại nhân, giờ Mùi ngày hai mươi tư tháng một năm nay, ngài có lén gặp Tương Vũ ở hồ Ngọc Lâu, rồi nhận của hắn năm vạn lượng bạc hay không?"
Năm vạn lượng bạc trắng tương đương với mười lăm năm bổng lộc của Tả tướng Từ Sư, đối với quan viên bình thường mà nói, không ăn không uống cũng phải mất vài chục năm, còn với bách dân thì là một con số thiên văn. Nhóm bách quan nén lệ bi thương, đây chính là chỗ tốt của làm quan lớn á, thu hối lộ một lần đã là số lượng người ta cả đời cũng không nhìn thấy bao giờ!
Sầm Duệ nắm chặt long ỷ, có lòng muốn hỏi Phó Tránh một câu, nhưng không hiểu sao Phó Tránh chỉ cầm thẻ ngọc, mí mắt buông xuống, mặt mày không hề biến sắc, làm như chưa nghe thấy Chung Sơ lớn tiếng chất vấn. Đương sự không hợp tác, Chung Sơ vẫn còn nói không ngừng được, nào là nhân chứng, vật chứng đều bày hết ra. Tới mức này, nàng muốn vì tình riêng mà thiên vị cũng không thể lộ liễu, đành chống chế: "Án này liên lụy lớn, quan hệ trọng đại, lệnh Đại Lý Tự, Hình bộ, Ngự sử đài tam tư liên thẩm. Cần phải tra cho trẫm ra... ra manh mối!"
Đại Lý Tự Tự Khanh cùng Hình bộ Thượng Thư hai mặt nhìn nhau, người phạm án là Phụ chính đương triều, ai ăn gan hùm mật gấu dám can đảm tra hắn chứ? Hai người đối mắt xong, lại đem ánh mắt khiển trách đổ về phía Ngự sử Đài chủ, cái hố này do người nhà ngươi đào lên, ngươi mau tới nói với bệ hạ, Thị Ngự Sự nhà các ngươi đang bị nóng đầu, muốn đùa với ngài ấy đi!
Ngự sử Đài chủ tuổi cao sức yếu trầm mặc giây lát, bước ra khỏi đội ngũ: "Thần lĩnh chỉ."
"..."
Bãi triều, Sầm Duệ vội vàng tới Noãn các tìm Phó Tránh để hỏi chuyện, thì thư đồng Noãn các lại báo với nàng, Phó Tránh theo lệ tới Đại Lý Tự nhận điều tra rồi, sợ là hôm nay không về được. Đại Lý Tự đã đề ra một số nghi vấn phạm tội, nhưng Sầm Duệ nghe được từ chỗ một số quan viên là không phải chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, hay tình thế nghiêm trọng thì vốn dĩ Phó Tránh không cần ngủ lại Đại Lý Tự. Lúc này nàng mới mơ hồ cảm thấy việc này có chỗ bất thường, vô cùng lo lắng đi qua đi lại trong Ngự Thư phòng hai vòng, chỉ vào Lai Hỉ nói: "Mau, tuyên Chung Sơ đến đây!"
Lai Hỉ lòng chua xót nghĩ, xem ra bệ hạ đã bị Phụ chính đại nhân mê hoặc rồi, còn muốn vì Phụ chính đại nhân mà sử dụng hoàng quyền, làm việc tư trái pháp luật nữa!
Chạy một chuyến tới Ngự sử đài, Lai Hỉ một mình trở lại hạ giọng cực thấp nói với người ở trong Dưỡng Tâm Điện: "Chung đại nhân theo Ngự sử Đài chủ tới Tương phủ điều tra chứng cứ, không ở nha môn ạ."
Sầm Duệ run người, giận dữ đạp đổ chậu than, nàng tự hiểu đây là Chung Sơ phòng nàng nhúng tay, cố ý lấy cớ để trốn gặp nàng!
Suốt một đêm này, trong cung ngoài cung không ít người không ngủ được. Phụ chính Phó Tránh được công nhận là