Vào ngày thân nghênh, tới giờ Thân (3 – 5 giờ chiều), Thị Trung Lang Tần Anh cầm trong tay ngọc bản đứng ở ngoài điện, giờ lành tới, cao giọng xướng: "Thỉnh trung nghiêm." Tuyên bố lễ thành hôn bắt đầu. Sầm Duệ mặc lễ phục trang trọng, đầu đội mũ miện, vững bước đi lên ngự liễn, tới thẳng Lưỡng Nghi điện.
Tuy giờ mới bắt đầu nghi thức chính thức, nhưng trên thực tế từ mấy ngày trước Sầm Duệ đã bị ép không ra hình người rồi. Lễ bộ Thượng Thư vì phòng ngừa vị hoàng đế không câu nệ tiểu tiết nhà mình đánh mất mặt mũi trước mặt người ngoài, nên đích thân vào cung đảm nhận nhiệm vụ dạy dỗ, siêng năng ong ong ông ông lặp lại bên tai Sầm Duệ từng bước đại hôn.
Cái này cũng không sao, mệt nhất là Thượng Nghi cục cứ cách vài canh giờ lại tới chỉnh sửa lễ phục, mỗi lần sửa là phải mặc thử, khiến Sầm Duệ cứ nhìn thấy lễ phục là như thấy nặng tựa ngàn cân.
Sầm Duệ ôm lễ phục đau khổ lăn một vòng, gào khóc ầm ĩ: "Cả đời lão tử chỉ thú một lão bà như thế này thôi!"
Lai Hỉ thất kinh: "Bệ hạ, chẳng lẽ ngài còn muốn thành hôn lần thứ hai sao?!"
Hắn càng muốn hỏi Sầm Duệ là: Bệ hạ, ngài cưới Hoàng hậu, Thái phó đại nhân có trách ngài không? Lai Hỉ công công thiện lương cho rằng, thật ra bệ hạ và Thái phó đại nhân khá xứng đôi, nhìn thế nào cũng thấy như châu như ngọc.
Trong triều, văn võ quan viên từ ngũ phẩm trở lên đều được phép nhập cung xem quá trình bệ hạ nhà bọn họ thú lão bà, cũng lâu lắm rồi, hoàng cung trống trải mới ồn ào náo nhiệt khắp nơi thế này. Đám đại nhân suốt ngày phải đứng đắn trên triều có cơ hội vung tiền vung sức ăn mặc anh tuấn soái khí, tranh đoạt nổi bật, người trẻ thì ôm bụng biết đâu có thể "ngẫu ngộ" với giai nhân nào đó.
Kim Lăng vương đi qua đám người đông đúc, đưa mắt tìm kiếm xung quanh mới thấy mục tiêu của mình, lập tức bước nhanh đến: "Huynh trưởng ở đây à, khiến tiểu đệ tìm mãi, sao không tới tiền điện xem lễ?"
Nam tử đứng dưới cây đa cổ có khuôn mặt trắng nõn, không râu, đang cúi thắt lưng tìm cái gì đó, thấy Kim Lăng vương đến thì gấp đến độ bóp chặt tay hắn, nói năng lộn xộn: "Tứ đệ, túi như ý phu nhân nhờ đưa cho Hoàng hậu nương nương không thấy đâu."
Kim Lăng vương nói: "Tâm ý của tẩu tử có là được, nương nương sẽ không trách tội. Hay là sợ tẩu tử oán trách huynh trưởng?"
Sầm Cẩn chà tay, chép miệng nói: "Đó là tâm ý của phu nhân, tóm lại đánh mất là không tốt. Còn nữa, bệ hạ đại hôn, vi huynh cũng không có cái gì để đưa, bệ hạ hắn..."
Kim Lăng vương ngẩn ra cười: "Bệ hạ là người dễ thân nhất, huynh trưởng cứ việc yên tâm." Rồi vô cùng thân thiết vỗ vai Sầm Cẩn, cảm khái nói: "Huynh trưởng, không ngờ còn có ngày lại cùng được đứng dưới tán cây đa này. Ta còn nhớ, đường chúng ta đi học luôn qua nơi này..."
"Xin lỗi." Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng không gợn sóng truyền đến từ sau lưng hai người.
Kim Lăng vương nghiêng người thấy người tới, ôn hoà nói: "Chào Thái phó đại nhân."
Phó Tránh nhìn hai người, thẳng người chắp tay: "Vương gia." Không hàn huyên nhiều, lững thững bước qua, đi về phía Lưỡng Nghi điện.
"Nghe đồn Phụ chính đại nhân... rất uy nghiêm." Sầm Cẩn nhìn theo bóng dáng Phó Tránh, nhỏ giọng nói.
Kim Lăng vương hừ một tiếng từ lỗ mũi xả giận: "Khi bệ hạ còn nhỏ, tất cả do hắn nắm quyền, hoành hành ương ngạnh. Bây giờ bị tước quyền rồi thì cả ngày bày mặt lạnh, bệ hạ đại hôn là việc vui mà cũng như thế, không thú vị!"
Bên cạnh đột nhiên ló ra cái đầu: "Vương gia, Thái phó đại nhân lúc nào cũng là băng sơn mặt nha!"
"..."
Phó Tránh đi xa mấy trượng, rẽ vào hành lang rồi bỗng dừng bước nhìn, ánh mắt thâm sâu lạnh lẽo xuyên qua hoa cỏ sum suê nhìn về phía Kim Lăng vương, người kia là huynh trưởng của Sầm Duệ, Sầm Cẩn sao?
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Ca nhạc vui mừng kéo dài từ giờ Thân tới khi màn đêm buông xuống, Lễ Bộ sắp xếp Lưỡng Nghi Điện và Thái Cực điện là hai nơi mở tiệc chiêu đãi bách quan cùng ngoại mệnh phụ. Làm nhân vật chính, Sầm Duệ chỉ lộ mặt một tý, nhận lời chúc mừng của bách quan rồi đi tới Hàm Nguyên điện làm lễ.
Vào Hàm Nguyên điện, sắc mặt nhóm cung nhân đều cực kỳ quái dị, Sầm Duệ thấp giọng hỏi Từ Tri Mẫn: "Xảy ra chuyện gì?"
Từ Thượng nghi muốn cười lại không dám cười, che miệng nói: "Hoàng hậu nương nương mệt nên đi ngủ trước, gọi thế nào cũng không tỉnh."
"..." Trong mắt Sầm Duệ lướt qua đau lòng, mỗi khi thấy Võ Chiêu thì không khỏi nhớ tới chính mình. Võ Chiêu so nàng khi đó còn nhỏ hơn, đơn độc đi từ thảo nguyên tới nơi không hề quen biết, thật sự khiến người ta không nhịn được mà đau lòng.
"Thôi, để nàng ấy ngủ đi." Sầm Duệ xoay người ra ngoài điện.
"Nhưng..." Từ Tri Mẫn cùng cung nhân đều hoảng, tân hôn Đế hậu không ở cùng nhau là vi phạm tổ chế á!
"Nhưng cái gì mà nhưng, tiểu cô nương mới bảy tuổi, ở cùng hay không cũng có sao?" Sầm Duệ buồn cười nở nụ cười xong, chắp tay sau lưng căn dặn: "Nhớ chuẩn bị chút điểm tâm mềm và canh nóng, sau khi A Chiêu tỉnh thì dỗ nàng ăn một chút."
Sầm Duệ đi cực tiêu sái, nhưng đi ra xong lại không biết nên đi đâu tiếp. Phía trước có tiếng người ồn ào, dù sao cũng không thể để người ta thấy người vốn nên cùng Hoàng hậu uống rượu hợp cẩn lại xuất hiện trước mặt bọn họ uống rượu ca múa được. Nếu thế thì không cần tới ngày mai, lão tặc Đồ Khả Tư Hãn kia đã lập tức tìm cớ xuất binh rồi.
"Trẫm muốn đi một mình tới Lân Đức điện hóng gió, các ngươi đừng đi theo." Sau khi Sầm Duệ cho lui cung nhân thì cùng Lai Hỉ một trước một sau tản mạn vô mục qua từng hành lang bụi cỏ.
Lai Hỉ thỉnh thoảng lại liếc nhìn khuôn mặt không rõ buồn vui của Sầm Duệ, lấy gan hỏi: "Bệ hạ đang nghĩ gì vậy?"
Sầm Duệ quay đầu nhìn hắn nghiêm túc nói: "Biểu hiện rõ như vậy sao?" Rõ đến mức cho người ta thấy mình đang nghĩ đến Phó Tránh?
"..." Lai Hỉ công công lâm vào