Trẫm Không Muốn Sống Nữa

Tâm sự


trước sau

Vốn dĩ Phó Tránh chỉ muốn mượn cớ say rượu dọa Sầm Duệ một trận, tới đây sẽ thu tay, nhưng không ngờ thấy Sầm Duệ rút ngọc quan vấn tóc ra. Tiếng ngọc quan rơi xuống đất phát ra tiếng vang thanh thúy, tóc mây tản ra, phô tán bên làn da trắng nõn. Dưới ánh nến, cảnh sắc vô cùng xinh đẹp.
Sầm Duệ nhìn hắn im lặng không nhúc nhích, dù vô cùng xấu hổ, vẫn hạ quyết tâm, chủ động vươn hai tay ôm lấy mặt Phó Tránh. Do quá khẩn trương, tay nàng run rẩy không khống chế được, bàn tay áp chặt hai má của hắn, ngẩng đầu chạm môi lên. Nàng hôn rất dụng tâm, cẩn thận chạm nhẹ vào, xấu hổ dừng một lát, rồi mới rụt rè mân mê.
Lòng bàn tay mướt mồ hôi của Phó Tránh bỗng dưng nắm lấy tay Sầm Duệ, thoáng kéo giãn khoảng cách với nàng: "Đừng nghịch nữa."
Ngươi là người bày ra trước mà? Sầm Duệ mơ hồ làu bàu một câu, bàn tay rảnh rỗi đưa ra sau đầu Phó Tránh, đột nhiên túm chặt, ấn hắn vào gần mình hơn.
"Bây giờ chưa phải lúc." Nàng không thể mơ hồ đi theo hắn như vậy được, hắn muốn ở trước hoàng thiên hậu thổ, dùng tam thư lục lễ cưới hỏi đàng hoàng, bây giờ thế này rất ủy khuất nàng.
Sầm Duệ túm vạt áo của hắn, hỏi ngược lại: "Bao giờ mới phải lúc?" Nàng dùng hết toàn lực ôm chặt lấy Phó Tránh, gằn từng chữ: "Phó Tránh... Đây là thánh chỉ!"
Phó Tránh nhìn khuôn mặt giả vờ nghiêm túc nhưng lại đỏ bừng tới mức nhỏ ra máu của nàng, trong mắt hiện lên đủ loại đấu tranh. Rồi lại nhìn hành động ngốc nghếch của nàng, buông tiếng thở dài, "Cô nương gia mà chẳng rụt rè gì cả."
Sầm Duệ bực bội, rốt cuộc ai mới là kẻ không rụt rè chứ! Rõ ràng hắn động thủ động cước trước cơ mà?! Muốn phản bác hắn, nhưng hắn vừa đặt tay lên lưng đã khiến nàng cứng ngắc. Phó Tránh dịu dàng khẽ vuốt lưng nàng, tựa như đang vuốt lông xoa dịu con mèo nhỏ: "Rất sợ đúng không?"
"Không!" Sầm Duệ trả lời vừa nhanh vừa dứt khoát.
Phó Tránh giật giật khóe miệng: "Thôi đi."
"Không!" Sầm Duệ tự cổ vũ mình, nghe đi, tim hắn còn đập nhanh hơn tim nàng nữa! "Ngươi còn như vậy, ta sẽ không khách khí đâu!"
Phó Tránh thật sự đen mặt rồi.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Phó Tránh đứng dậy đi rót chén nước, nâng Sầm Duệ lên, mới đút cho nàng nửa chén, thấy mắt Sầm Duệ nhắm tịt liền không ép nàng nữa, hắn uống nốt nửa chén còn lại rồi nằm xuống ôm nàng ngủ.
Khi nằm xuống rồi, bỗng dưng Sầm Duệ lại không còn buồn ngủ. Nàng nhìn vách tường miên man suy nghĩ, lắng nghe tiếng thở sau lưng vững vàng yên ổn, mới cực kỳ cẩn thận xoay người, không ngờ bắt gặp đôi mắt thâm sâu của Phó Tránh đang chăm chú nhìn mình. Trái tim khẽ chệch nhịp, đột nhiên thân mật khăng khít như thế, trong lòng nàng hãy còn bỡ ngỡ, rất muốn lập tức biến thành đà điểu.
Phó Tránh cũng thuộc phái lạnh nhạt thong dong, tuy nói chuyện tối nay đã phá vỡ tất cả kế hoạch được chuẩn bị từ trước, nhưng từ ngày quyết định hồi kinh hắn đã kiên định với suy nghĩ sẽ không bao giờ buông tay Sầm Duệ nữa, bất luận sớm hay muộn, nàng và hắn cũng sẽ là của nhau.
"Chàng không mệt sao?" Sầm Duệ làm đà điểu một hồi, thấy Phó Tránh mãi vẫn không nói lời nào, đành buộc mình mở miệng nói.
Phó Tránh nhìn nàng ra vẻ bình tĩnh, cố gắng nhịn cười, ép giọng nói: "Thật ta còn có thể mệt thêm."
"..." Lưu manh! Vô sỉ! Sầm Duệ nhìn hắn thần thanh khí sảng mà ôm hận cắn góc chăn, cắn cắn vài miếng, đột nhiên cười như không cười nhìn Phó Tránh, ngón trỏ nâng cằm hắn lên chòng ghẹo: "Thái Phó thị tẩm có công, ái khanh muốn trẫm thưởng cái gì nào?"
"Bệ hạ thật sự muốn ban thưởng cho thần sao?" Đầu ngón tay của Phó Tránh lưu luyến trên tóc nàng, miễn cưỡng liếc nàng.
Sầm Duệ nhìn bộ dáng thoả mãn tự đắc của hắn mà thầm mắng một câu, cười đến hai mắt cong cong: "Trẫm là ngôi cửu ngũ, miệng vàng lời ngọc. Thái Phó hầu hạ có công, tất nhiên phải thưởng."
Phó Tránh nhìn nàng học điệu bộ của đám công tử dạo chốn phong nguyệt, nghẹn ý cười: "Cái gì

cũng thưởng sao?"
Sầm Duệ tài đại khí thô* gật đầu.
*Tài đại khí thô: Có tài nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang thô tục.
Đúng là ruột để ngoài da, Phó Tránh thầm than một tiếng, kéo Sầm Duệ tới gần mình: "Bệ hạ đã thưởng chính mình cho thần rồi, thần thật sự không nghĩ ra còn điều gì tốt hơn nữa." Rồi ôm lấy Sầm Duệ cười đùa hai câu, chọc nàng nhảy dựng mấy hồi, nghe tiếng đồng hồ nước ngoài điện rồi dỗ nàng đi ngủ. Ngày tiếp theo sau đại hôn, nàng còn vội tiếp kiến sứ thần, phải cực nhọc trận nữa. Không ngờ Sầm Duệ vùi mặt trong khuỷu tay hắn, kéo đề tài tới nói: "Ta là nghĩ đem vị trí Phụ chính trả lại cho chàng, dù sao Tạ Dung cũng là người của Yến Vương, ta dùng mà cứ lo thế nào ấy."
Phó Tránh vuốt thẳng từng sợi tóc cho nàng, thản nhiên nói: "Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người, thế cục hiện tại chưa phải lúc ta nên nhúng tay." Huống hồ tâm tư của Tạ Dung đã không còn giống ngày đó nữa rồi.
"Lại nói tiếp, sao chàng lại nâng Tạ Dung lên vị trí này?" Sầm Duệ đã không mở nổi mắt, mơ hồ hỏi.
Phó Tránh thoáng dừng tay, lại tiếp tục vuốt tóc nàng, mãi lâu sau mới nói: "Thế nhân đều có sở cầu, Tạ Dung cũng không ngoại lệ. Ta chỉ cho hắn cơ hội hắn muốn mà thôi..."
Hơi thở bình thản thổi vào trong tay, Phó Tránh cúi đầu nhìn, Sầm Duệ đã gối vào lòng hắn bình yên mà ngủ. Mặc dù đang ngủ, tay nàng vẫn không quên ôm chặt cánh tay hắn, cơ thể cuộn thành một nhúm không nhúc nhích, bộ dáng cực kỳ nhu thuận. Phó Tránh nhìn xong, giúp nàng thẳng thắt lưng, đặt nàng vào một vị trí thoải mái, rồi cũng nhắm mắt lại.
Lời của Sầm Duệ vẫn cứ lượn lờ quanh lỗ tai hắn, vị trí Phụ chính cho hắn cũng được mà không cũng không sao, nhưng nên có tính toán trước.
Ngày thứ hai, quả thực Sầm Duệ bị bắt dậy từ rất sớm. Ngoài cửa sổ sắc trời còn mơ hồ, Phó Tránh đã ăn mặc chỉnh tề ngồi cạnh tháp, nhìn động tác của nàng không được tự nhiên, trong lòng vừa động hỏi: "Có phải không khoẻ không?"
Sầm Duệ chưa mở nổi mắt, nghĩ nửa ngày mới ngộ ra ý của hắn, suýt nữa ngã lăn khỏi tháp, may có hắn ngồi cạnh đỡ lấy, nàng sờ sờ cái mũi: "Không sao cả!" Lập tức xoay người nhảy xuống lấy y phục.
Phó Tránh liếc nàng một cái, ấn nàng xuống tháp, đi lấy đồ thay nàng; "Đừng nhúc nhích." Rồi bắt đầu cúi đầu giúp nàng canh y.
Sầm Duệ đỏ mặt, nhưng không có kháng cự, mặc hắn mặc triều phục cho mình, động tác trôi chảy và tự nhiên. Xong đâu vào đấy Phó Tránh mới nói: "Thời gian không còn sớm, nàng đi tiền điện ứng phó sứ thần trước đi. Sau khi trở về, nhớ ngâm nước ấm cho thoải mái nhé."
Sầm Duệ ậm ừ vâng dạ, lúc sửa sang lại bỗng nhiên nói: "Cái này đâu phải xiêm y hôm qua?"
Phó Tránh lạnh nhạt nói: "Ta sai Lai Hỉ mang tới, hay là nàng muốn mặc lễ phục ngày hôm qua, để cho tất cả đều biết đêm qua nàng không ngủ lại Hàm Nguyện điện của hoàng hậu?"
"..." Vậy không phải nghĩa là Lai Hỉ biết nàng cùng Phó Tránh đồng sàng cộng chẩm một đêm hay sao?!
Thời điểm bước ra khỏi Noãn các, Lai Hỉ lặng lẽ cúi đầu đi theo, dọc đường đi không hề lên tiếng.
Điều này làm cho vẻ mặt mất tự nhiên của Sầm Duệ thoáng buông lỏng, tiếp đó liền nghe thấy Lai Hỉ dùng ngữ khí đau lòng, tiếc hận ai oán: "Nếu Thái phó đại nhân có thể sinh ra một tiểu hoàng tử thì thật tốt!"
"..."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện