Phản ứng đầu tiên của Sầm Duệ là Phó Tránh lại vờ vịt, tức giận đến mức gân xanh trên trán cũng nổi lên, nhưng ngại Sầm Dục ở đây nên không thể quát to, đè giọng xuống gầm: "Chàng là đồ hỗn đản! Buông ra!"
Phó Tránh như khối da trâu, dùng cả hai tay hai chân bám chặt lên người Sầm Duệ, hơi thở ôn lạnh lởn vởn bên nàng: "A Duệ, xin lỗi."
Sầm Duệ nhìn Phó Tránh phát huy trình độ không biết xấu hổ tới mức tận cùng, nổi giận mặc hắn ôm, xụ mặt lạnh lùng nói: "Trẫm nào dám nhận lời xin lỗi của Thái Phó đại nhân chứ! Thái Phó đại nhân ít tính kế trẫm đi, trẫm sẽ cảm tạ trời đất cùng mười tám đời tổ tông nhà ngài đấy!"
Xác thực thì ban nãy Phó Tránh đã chợp mắt một lúc, nhưng bị Sầm Duệ gây chuyện như vậy đã tỉnh ngủ tám phần, nàng cứ luôn mồm mắng hắn không biết xấu hổ, vậy hắn sẽ thật sự không biết xấu hổ cho nàng xem: "Tổ tông của ta không phải cũng là tổ tông của nàng hay sao?"
"..." Sầm Duệ cảm giác sâu sắc rằng kiếp trước nàng là một tên yêu nghiệt tội ác tày trời thật sự, nếu không sao phải gặp vị khắc tinh Phó Tránh này chứ, đang tự ngẫm xem làm thế nào để vứt hắn qua một bên thì bỗng nhiên liếc mắt tới Sầm Dục như sắp tỉnh, lập tức kinh hãi: "Chàng mau buông ra."
Phó Tránh nghe thấy sự chột dạ trong giọng của Sầm Duệ, thoáng nhìn qua rồi mới chầm chậm không tình nguyện buông lỏng tay, nhưng lại ghé sát miệng lên tai nàng nói: "Mẫu thân muốn bảo ta nói với nàng là, bà ấy nhớ nàng và A Dục."
Sầm Duệ liếc trắng mắt, có vết xe đổ trước mắt, ta còn tin chàng được nữa sao?
Phó Tránh mỉm cười, không tranh cãi với nàng, vươn tay vuốt thẳng mái tóc rối của nàng, đánh mắt sang nhìn khay thức ăn: "Nàng mang đồ ăn khuya tới cho chúng ta đấy à."
"Cho A Dục là chính, thêm một phần của chàng." Sầm Duệ đẩy tay hắn ra: "Canh giờ không còn sớm, Thái Phó đại nhân nhanh xuất cung đi, đừng để Phó phu nhân ở nhà lo lắng."
Phó Tránh nghiêng tai nghe tiếng đồng hồ nước, có chút tiếc nuối nói: "Cửa cung đóng rồi, ta muốn đi cũng không được nữa."
"..." Sầm Duệ hận nghiến răng nghiến lợi, chợt tiếng Sầm Dục thất kinh vọng tới: "Lão sư, con, con không phải cố ý ngủ... Tiểu thúc thúc?"
Sầm Duệ giả vờ trấn định ngồi cách xa một thước, ngồi nghiêm chỉnh nói: "Ừ, nghe nói con phải đọc sách tới muộn nên trẫm đến xem, tiện thể mang chút điểm tâm tới."
Tiểu hài tử có thiên tính thích đồ ăn ngon, hai mắt sáng lên, lạch bạch chạy tới sà vào lòng Sầm Duệ: "Con biết tiểu thúc thúc thương A Dục mà."
Tay Phó Tránh xếp giấy tờ dừng lại, liếc mắt nhìn qua, Sầm Dục cười ngọt ngào lập tức bổ sung: "Tiên sinh cũng thương con!"
Sầm Duệ hừ một tiếng, nhét một miếng bánh vào miệng Sầm Dục: "Ăn cũng cần nghiêm túc." Cuối cùng không quên nhét vào trong miệng mình một miếng.
Phó Tránh nhìn một lớn một nhỏ cặm cụi ăn, con ngươi lãnh đạm không khỏi hiện lên ý cười, tinh thần trôi xa, nếu hắn và Sầm Duệ có hài tử, thì chắc sẽ là một đứa trẻ vừa thông minh hơn người lại vừa đáng yêu...
"Lão sư, ăn đường đi!" A Dục đưa miếng quất đường trong tay tới trước mặt Phó Tránh, cắt đứt sự mơ màng của hắn, giòn rã nói: "A Dục chưa từng thấy nhiều đường như vậy, ngọt ê răng, ngon lắm đấy!"
Phó Tránh cúi đầu nhìn quất đường, lại nhìn về phía Sầm Duệ, người kia vẫn nhìn chằm chằm trên mặt đất, nghiên cứu hoa văn trên thảm trải, mỉm cười.
Sầm Duệ ngoài miệng nói muốn phá lệ mở cửa cung cho Thái Phó đại nhân hồi phủ, nhưng không chống được Sầm Dục cứ năn nỉ mãi, nói đến cuối cùng thành ra muốn ngủ cùng Phó Tránh ở Noãn các. Ban đêm, Sầm Duệ trằn trọc một mình trong tẩm điện ở Dưỡng Tâm điện, trong ngực có con sâu nhỏ nhộn nhạo, khiến nàng làm thế nào cũng không ngủ được.
Qua canh ba, đột nhiên nàng ngồi dậy, vỗ mạnh vào đầu, thắp đèn ngọc lưu ly lên, mở ám cách trên đầu giường để lấy ra một chiếc hộp gấm. Mở ra, bên trong chiếc hộp gấm này là đủ loại kiểu dáng gấp giấy, có mèo có cún, còn có cả nghiên mực nho nhỏ. Sầm Duệ loay hoay nhìn một hồi, ôm chúng nó nằm lại xuống giường.
Ngoài điện nổi gió thu, chỉ có một người không ngủ được.
Mặt mũi của Phó Tránh thì không cần cho, nhưng Phó phu nhân thì... Hay cho một hai phần đi.
Buổi lâm triều ngày hôm sau, hơn phân nửa tâm tư của Sầm Duệ đã trôi dạt tận đâu rồi. Có điều gần đây không có đại sự gì, thỉnh thoảng lén đi vào cõi thần tiên một chút cũng không sao. Sầm Duệ đã tự an ủi mình khi bị Tần Anh gọi hồn về như vậy đấy.
Khinh dao bạc phú* đã áp dụng hơn một năm ở Cung quốc rồi, năm nay mưa thuận gió hòa, toàn quốc thu hoạch tốt, kho lương lực ở các nơi phong phú dồi dào. Hộ Bộ căng cơ ra mà gõ bàn tính, tuy nói giảm thuế, nhưng quốc khố còn dư dả hơn mọi năm.
*Khinh dao bạc phú: Dao – ngày xưa có lệ bắt dân làm việc cho nhà vua gọi là dao, ai được miễn trừ gọi là miễn dao. Phú – thuế má => Miễn dao giảm thuế.
Tiền nhiều thì khiến người nhớ nhung, Công Bộ thượng thư dâng tấu thỉnh chỉ, nói chuyện trên trời dưới đất để thông suốt cho Sầm Duệ, sau đó hàm súc nói "Bệ hạ à, người xem đi, các điện của hoàng cung đã mấy năm rồi chưa sửa chữa, ngài ở cũng không thoải mái, hay là nhân dịp lễ mừng năm mới mà sửa lại một phen."
Các nha môn khác thì chỉ ước gì giảm việc đi, chỉ có Công Bộ là vội vàng tranh việc để làm, các nhóm thần tử khác không khỏi nói thầm: Công Bộ nhàn tới hoảng rồi.
Người đầu tiên nhảy ra phản đối chính là Hộ Bộ thượng thư Vân Đình: Muốn sửa gì thì sửa, nhưng đừng đòi tiền với lão tử, lão tử không có tiền!
Công Bộ thượng thư vén tay áo, không hề yếu kém đối đáp: Ngươi đừng tưởng ta không biết năm nay Hộ Bộ thu vào bao nhiêu! Chẳng lẽ ngươi đã tham ô hết hay sao! Ha, ta sẽ tới Ngự Sử đài tố giác ngươi!
Hộ Bộ thượng