Trước khi Sầm Duệ hạ thánh chỉ có tới phủ Thái Sư một chuyến, mặc dù Tần Anh có phủ riêng trên đường Nghi Bình, nhưng để tiện chăm sóc Thái Sư đã lớn tuổi nên phần lớn thời gian vẫn ở tại phủ Thái Sư. Hôm nay là hưu mộc, lúc Sầm Duệ tới, hai tôn gia đang ngồi trong đình đọc sách.
Khi hạ nhân đi vào thông báo, Tần Anh vội gác chút, nhanh đi ra đón Sầm Duệ vào.
Sầm Duệ nhìn hắn mặc y phục màu lam bụi, dùng quạt chỉ vào hắn cười: "Thị Trung Lang muốn từ quan nhập đạo, cầu phúc vì nước à?"
Tần Anh bị nàng nói hơi thẹn đỏ mặt: "Mấy năm nay thái công ưa thích như vậy."
"À." Sầm Duệ trêu ghẹo một câu rồi không nói nữa.
Tần Anh thấy nàng không yên lòng rõ ràng, nói: "Bệ hạ đến vì đám hỏi của hai nhà Từ Phó sao ạ?"
Sầm Duệ sửng sốt, lắc lắc quạt: "Việc này lát nữa hẵng bàn, ta đi xem lão Thái Sư trước."
Tần Anh dẫn Sầm Duệ tới trước đình thì dừng lại, nhìn nàng vén mành đi vào, thân ảnh của bệ hạ tựa hồ có chút... cô đơn.
"Bệ hạ đã lâu không tới xem lão thần rồi, lão thần cứ tưởng bệ hạ quên mất còn lão già này đấy." Sầm Duệ vừa đi vào, Tần thái sư đã như thực như giả thầm oán.
Sầm Duệ ngồi xếp bằng xuống, cầm lấy cuốn sách trên bàn lên xem: "Thái Sư từ Giang Âm về rồi thì ta mới tới thăm ngài được chứ. Mấy năm nay Tần Anh tiến bộ không ít, lo lắng lúc trước của ngài cũng nên buông xuống rồi."
Tần thái sư rót trà, nói: "Tôn tử của lão thần lão thần hiểu nhất, tiểu tử này đi mấy năm mới tới vị trí này, hơn phân nửa là dựa vào bệ hạ và Phó Tránh đề bạt." Lại nhíu nhíu mắt: "Bệ hạ tâm không tĩnh, ngồi xuống đây tụng kinh cùng lão thần đi, biết đâu xóa tan sương mù, trong lòng thông suốt, biết mình muốn làm cái gì."
Sầm Duệ chống tay, chép tiếp cuốn sách Tần Anh đang chép dở.
Một lúc lâu sau, Sầm Duệ đi từ trong đình ra, thấy Tần Anh vẫn đứng ở đó, ánh mắt tập trung nhìn cây kim ngân, tiến lên gõ gõ vai hắn: "Đi theo trẫm một chút."
Quân thần yên lặng đi một đoạn, Tần Anh mới nói: "Từ Sư chỉ muốn bệ hạ cho hắn và Từ gia một sự bảo đảm mà thôi."
"Trẫm biết, hắn nóng nảy." Sầm Duệ cầm cây quạt che ánh nắng chói mắt: "Đức Ý công chúa gả xa, hậu cung không có một nữ tử Từ gia nào, Vân Đình trên triều lại cứ nhằm vào hắn mà đâm, quan trọng nhất là trong đám tiểu bối của Từ thị không có nổi một người biết gánh vác, cho nên hắn chờ không kịp."
Nhắc tới Phó Tránh, trong mắt Tần Anh biểu lộ sự khiêm tốn lễ độ: "Thần hy vọng bệ hạ... Không cho phép cửa hôn sự này."
Sầm Duệ kinh ngạc nhìn về phía hắn: "Trẫm tưởng ngươi sẽ khuyên trẫm đáp ứng."
"Thái Phó được tiên đế, thậm chí là bệ hạ nể trọng, tay nắm đại quyền mà không bị bách quan chỉ trích là bởi vì hắn công bằng, không tham dự vào bè phái nào. Nếu bệ hạ nối quan hệ thông gia giữa hắn và Từ thị, hắn sẽ hoàn toàn mất tính trung lập này." Tần Anh càng nói càng nhanh, vẻ mặt cũng có dao động: "Có bao nhiêu người từng sợ hãi quyền thế của hắn, bây giờ lại có bao nhiêu người chờ đợi để loại bỏ nhanh hơn!"
"Không ngờ người đầu tiên suy nghĩ thay hắn là ngươi thật." Sầm Duệ lẩm bẩm nói. Tần Anh không nhìn ra ý vui đùa nào trên mặt nàng, trái lại nhanh chóng hiện lên vẻ phiền muộn, nhưng sự phiền muộn kia cũng nhanh được ý cười thay thế: "Ngươi nói cũng có lý, có điều Từ Sư bên kia trẫm cũng không thể giải thích tốt a."
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Từ phủ Thái Sư đi ra, xe ngựa của Sầm Duệ không lập tức hồi cung, mà rẽ vào một hướng khác trên đường Nghi Bình. Giờ này Phó Tránh đang ở trong cung dạy Sầm Dục, Sầm Duệ không muốn chạm mặt hắn.
Quả nhiên trong phủ Thái Phó chỉ có một mình Phó phu nhân, nhìn Phó thư đồng dẫn người đi vào thì hấp tấp chạy ra: "Đúng là A Duệ đấy à?"
Sầm Duệ nâng mắt, khuôn mặt tựa bạch ngọc hiện lên ý cười, nhu thuận gọi: "Phó phu nhân."
Phó phu nhân nhìn nàng mềm mại cười, dù tâm địa có cứng rắn hơn nữa cũng mềm nhũn, thế nhân đều nói thà hủy mười tòa miếu không hủy một cọc hôn nhân, đứa con trai kia chỉ chịu duy nhất một người, bà làm nương sao có thể nhẫn tâm được: "Đến đây, vào đi nào."
"Ta nghe Phó Tránh nói phu nhân thích uống rượu, tiện đường tới Tây thị nên mua một chút, đây cũng được coi là đặc sản của kinh thành đấy." Sầm Duệ đặt vò rượu lên bàn, nói cười.
"Ngoan." Phó phu nhân vặn khăn tay nghĩ tới nghĩ lui, hạ quyết tâm nói: "Ngươi đừng lo lắng, hôn sự của Phó Tránh và Từ tiểu thư kia sẽ không thành đâu. Tiểu tử kia đã hạ quyết tâm rồi, dù lão hoàng đế có ép buộc cũng không chịu, hắn một lòng một dạ với ngươi, sẽ không thú người khác đâu."
Phó thư đồng tới rót rượu bị trượt tay, phu nhân à, lão hoàng đế đang ngồi ngay trước mặt người đấy.
Đầu ngón tay của Sầm Duệ vẽ vòng vòng trên bàn, cúi đầu cười: "Ta hiểu."
"Ngươi không rõ đâu." Phó phu nhân nhìn ý cười không rõ của nàng, thở dài nói: "Ta nhìn Phó Tránh lớn lên, cha hắn dữ dằn, rất nghiêm khắc với hắn, đừng nói người làm nương như ta, ngay cả hàng xóm cách vách cũng thấy rõ. Sau đó hắn theo cha ra ngoài, khi trở về thì cả người đều thay đổi, sẽ không cười không khóc, không giống ai cả, khi đó hắn cũng mới mười tuổi chứ mấy." Phó phu nhân chìm vào trong hồi ức, hai mắt hơi xót: "Cho dù bây giờ hắn làm quan cao tới đâu, có bản lĩnh lớn thế nào, thì ở trong mắt ta, hắn mãi chỉ là một đứa trẻ, còn ta chỉ muốn hắn bình an cả đời. A Duệ..." Tay Sầm Duệ bị nắm chặt: "Ta phó thác nó cho con, con phải giúp ta chiếu cố cho hắn nhé."
Sầm Duệ nhìn cây khô ngoài cửa sổ, vẫn nói: "Con hiểu." Những lời này đã có chút độ ấm.
Phó phu nhân thoáng an tâm, nhìn sắc trời: "Phó Tránh nói trưa nay không về, con ở lại cùng ăn cơm với lão thái bà này đi."
Sầm Duệ dịu dàng đồng ý, một người ngồi giữa nhà, tay vẽ loạn trên giấy, càng vẽ càng hỏng bét. Sầm Duệ suy sụp nằm trên bàn, nàng thật sự muốn học Tần Thái sư tu