Mùa đông năm nay của Cung quốc dài nhất từ trước tới giờ.
Nhóm thần tử của Cung quốc đã mười ngày chưa nhìn thấy hoàng đế bệ hạ của bọn họ rồi. Đương kim Thánh Thượng ấy à, từ bộ dạng đến tính cách không giống tiên đế tý nào, chỉ có xương cốt lắm bệnh nhiều tật là giống hệt tiên đế. Tiên đế mang bệnh là từ cuộc chinh chiến năm đó, còn ngươi nói xem, bệ hạ còn trẻ mà ba ngày hai bữa lại ôm bệnh nằm trên long sàng. Chúng thần chỉ có thể đoán do bệ hạ chịu khổ nơi dân gian, bởi vậy bọn họ mới phát hiện mình không biết áy náy tới mức nào, nay dưới sự kèm cặp của nhị tướng Từ – Tạ, cũng coi như cẩn trọng, làm việc còn hiệu quả hơn bình thường.
Về phía chiến sự Nam Cương, phản quân lui tới Hạp Vi cốc thì cục diện bế tắc, Hạp Vi cốc dễ thủ khó công, là nơi hiểm yếu. Ngụy Trường Yên muốn nhân thắng mà truy kích, nhưng tướng lĩnh khuyên can mãi mới miễn cưỡng đóng quân cách đó mười lăm dặm, chỉnh đốn binh lực, chờ đợi thời cơ.
"Dự Châu thế nào?" Sầm Duệ nghe Tần Anh dài dòng báo cáo, ngay cả sức nâng mắt cũng không có, mệt mỏi hỏi: "Bên kia tình hình thế nào?"
Tần Anh lật tới tờ cuối cùng, vẫn dùng ngữ khí khi hắn giải quyết việc chung nói: "Thái Phó đến Dự Châu thì lập tức hậu táng Trung Châu Trưởng Sử, Châu Mục Dự Châu – Vương Vinh dâng kiếm thỉnh tội, Thái Phó..." Tần Anh hơi dừng lại.
Sầm Duệ buồn ngủ lắm rồi vẫn cố mở mắt ra, ánh mắt đục ngầu, phát ra một chữ "Ừ?"
Tần Anh tiếp tục nói: "Lập tức bắt giữ Vương Vinh, áp giải lên cửa thành, tru sát trước mặt lưu dân. Sau đó nhân danh thiên tử vì muốn an ủi dân chúng, mở kho lương của Dự Châu ra cứu tế nạn dân, hiện tại dân tình bên Dự Châu đã tương đối ổn định."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..." Giọng Sầm Duệ chậm rãi thấp xuống, cho đến khi không một tiếng động.
Tần Anh buông văn thư, xuyên qua màn trướng nhìn bóng dáng mơ hồ của Sầm Duệ, nhìn một hồi, nhẹ nhàng thu dọn văn thư đi ra ngoài điện. Đi tới cạnh cửa, Sầm Duệ trong nội trướng hình như vừa bừng tỉnh từ cơn ác mộng, mơ hồ gọi một tiếng. Tần Anh không chút suy nghĩ quay đầu trở lại: "Bệ hạ?!"
Sầm Duệ thở hổn hển: "Tần Anh?"
Tần Anh bưng chén nước, cúi đầu chờ, Sầm Duệ cầm cái chén, hơi thở gấp gáp nói: "Trẫm vừa mới mơ. Trong mơ đột nhiên trời tối đen, không có mặt trời cũng không có mặt trăng, không thấy cả các ngươi đâu, chỉ có mình trẫm đi một mình trên đường..."
Lời của Sầm Duệ làm Tần Anh sinh ra cảm giác có điềm xấu: "Bệ hạ, việc cấp bách bây giờ là người bảo trọng long thể, đừng lao lực nữa."
"..." Sầm Duệ tựa vào đầu giường phát ra nụ cười nhẹ không rõ ý tứ hàm xúc, trong châm biếm lại mang theo chút thê lương: "Ngươi tới Chính Sự đường, mời Từ Sư, Tạ Dung và cả Vân Đình tới đây."
Chân trước Tần Anh vừa đi, Lai Hỉ đã vào đưa thuốc cho Sầm Duệ, Sầm Duệ uống một ngụm lại phun ra: "Đắng."
"Thuốc đắng dã tật, bệ hạ." Lai Hỉ mới khóc một trận, mắt sưng húp như quả đào: "Ngài uống thuốc xong sẽ sớm khoẻ hơn, sớm nhìn thấy Thái phó đại nhân hơn a."
"Lai Hỉ à, có chuyện ta không nói với ngươi, ngươi cũng đoán được mà." Sầm Duệ không còn cách nào khác, cầm lấy chén thuốc, vừa uống vừa nói.
Lai Hỉ Một bụp một tiếng quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu: "Từ khi tiên đế ban tiểu nhân cho bệ hạ, tiểu nhân cũng chỉ có mình bệ hạ là chủ tử. Tiểu nhân làm bạn bên bệ hạ nhiều năm như vậy, trải qua bao ngọt đắng, rồi bao điều tốt xấu, nhìn bệ hạ đi từng bước tới ngày hôm nay. Ở trong lòng tiểu nhân, bất luận bệ hạ là nam nhi hay là nữ tử, đều là bệ hạ của tiểu nhân."
"Được rồi được rồi, khóc cái gì." Sầm Duệ cầm khăn tay che miệng cười: "Đám Từ Sư sắp tới rồi, ngươi dẫn A Dục đến đi."
Lai Hỉ phát ngốc, lập tức nghiền ngẫm ra ý của Sầm Duệ, nước mắt lại rơi. Lau trái lau phải một hồi mới đáp: "Dạ."
Khi đám người Tạ Dung đến Noãn các, màn trướng đã cuộn lên, Sầm Duệ đang hỏi công khoá của Sầm Dục, cuối cùng khen: "Phó Tránh dạy con không tệ."
Sầm Dục không lộ ra vẻ vui sướng, ngược lại lo lắng hỏi: "Tiểu thúc thúc hết bệnh rồi sao ạ?"
"Nếu tiểu thúc thúc nói, ta hiểu rõ bệnh của mình thì sao?" Sầm Duệ mỉm cười nói thản nhiên.
Trên mặt đám người Từ Sư lộ vẻ khiếp sợ, bọn họ chỉ nghĩ Sầm Duệ nhiễm phong hàn, nhưng không đoán được hoàng đế bệnh nặng như vậy. Mấy người trao đổi ánh mắt, Sầm Duệ gọi tất cả bọn họ tới chắc chắn có việc quan trọng.
"Trẫm gọi các ngươi đến, là vì có một chuyện liên quan đến nền tảng lập quốc." Sầm Duệ lại uống thuốc, cố chống đỡ tinh thần: "Nhóm ái khanh đều biết, trẫm cùng Hoàng hậu không có tử tự. Nước không có thái tử, tất sẽ sinh dị tâm." Nàng dừng lại, quan sát thần sắc từng người, nghỉ hồi lâu, mới lại nói: "Yến Vương và trẫm cùng do tiên đế sinh ra, đồng chi đồng khí, Dục Nhi lại được nuôi bên người trẫm, nhu thuận lanh lợi. Ý của trẫm bây giờ là lập Dục Nhi làm Thái tử, sau này sẽ để nó kế thừa đại thống..."
"Bệ hạ đang xuân thu chính thịnh, sau này chắc chắn sẽ có hoàng tự, việc lập trữ nói còn quá sớm!" Hộ bộ Thượng Thư Vân Đình dẫn đầu quỳ xuống.
Từ Sư cũng quỳ xuống, nói: "Vân Thượng Thư nói đúng. Bệ hạ cân nhắc ạ, bây giờ lập trữ sẽ khiến phiên vương phỏng đoán, nảy sinh lòng xấu."
"Ý của Tạ tướng thì sao?" Sầm Duệ không nhìn hai vị lão thần, ánh mắt hướng về bên kia.
Con hồ ly này là người của Yến Vương, chỉ ước gì toàn gia Yến Vương được vào kinh thành ngay lập tức, bệ hạ hồ đồ hay sao mà hỏi hắn? Từ Sư tức giận sôi máu, hắn chưa từng thấy hoàng đế nào độ lượng như vậy, một lòng một dạ chắp tay dâng ngôi vị hoàng đế cho người ta!
Quả nhiên Tạ Dung thong dong nói: "Thần nghĩ chuyện sớm lập trữ cũng không có gì không ổn, nguyên nhân cũng vì chưa có thái tử mới khiến phiên vương nảy sinh tâm tư khác."
"Trẫm cũng nghĩ như vậy." Sầm Duệ gật đầu, thần sắc mệt mỏi: "Sau này, nếu trẫm có bất trắc gì, các ngươi hãy phụ tá Dục Nhi cho tốt nhé. Tần Anh, ngươi soạn chỉ đi."
"Bệ hạ!" Vân Đình