Vệ Dương hầu chết trận, tam quân tháo chạy, Giao Châu thất thủ. Thái Phó vùi thân ở Dự Châu, tính mạng chưa biết. Chớp mắt một cái, Cung quốc mất đi hai trụ cột một văn một võ. Phúc không đến hai lần, họa chẳng đi một mình. Nay tình thế không thấy khởi sắc, dân chúng thậm chí là quan liêu, thế tộc ở xa kinh thành không trấn định nổi nữa, lòng người hoảng sợ.
"Ôi, ngươi nói xem nếu phản quân đánh tới đây thì thế nào?"
"Thì thế nào? Trời đổ cơn mưa nương phải đi lấy chồng, nếu đánh tới đây thật thì bệ hạ thế nào chúng ta thế đó. Này, đưa sổ sách cho ta, hôm này chủ bộ đại nhân sẽ hỏi tới ta đấy."
"Ngươi nói đúng, trụ chết ta cũng chết, biết đâu quận của ta sẽ vang danh một vị kinh quan." Tiểu lang quan lẩm bẩm: "Chẳng qua đã đồng ý với tiểu muội là tháng bảy về nhà tiễn nàng xuất giá rồi..."
"Này, không phải ngươi nói muốn gả muội muội cho ta sao!" Tiểu lang quan sửa lại sổ sách cố ý hung dữ nói, sau lại tự không nhịn được cười: "Nếu tháng bảy thiên hạ thái bình, biển lặng sông trong, ngươi và ta còn may mắn làm tiểu kinh quan lục phẩm này. Ta sẽ đưa tiền lì xì nhiều hơn cho tiểu muội nhà ngươi."
"Một lời đã định."
"Một lời đã định."
"Tả tướng đại nhân, người xem, chúng ta lại không thông suốt bằng hai tiểu lục phẩm." Tạ thừa tướng không có tý xấu hổ nào khi nghe lén người khác nói chuyện, quay sang nói với Từ Sư: "Quân Nam Cương còn chưa thấy bóng dáng mà không biết có bao nhiêu đại quan trên triều đã rối loạn trận tuyến."
Hai má Từ Sư siết lại, híp mắt nhìn Tạ Dung: "Đám không tiền đồ đó cũng không có người của Từ gia chúng ta."
"Đúng vậy, đúng vậy!" Tạ Dung bồi theo giả cười: "Ôi, Tả tướng đại nhân đi đâu thế."
"Tìm bệ hạ đòi công bằng!" Bóng dáng của Từ tướng rất có khí thế của một tráng sĩ một đi không trở lại.
"Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của nha." Tạ Dung dài cổ, thanh âm vang dội.
"Hừ!"
Nhưng kế hoạch của Từ tướng bị đổ bể, bởi vì hắn không gặp được Sầm Duệ.
"Sau khi bệ hạ biết chuyện của Vệ Dương hầu cùng Thái phó đại nhân thì đã nôn mấy ngụm máu, hôn mê chưa tỉnh. Tướng gia, ngài nên về đi." Trương Dịch không mềm không cứng ngăn người trước cửa Noãn các.
Mắt Từ Sư lóe lên, nhưng lại hướng Trương Dịch mà chắp tay: "Nay tứ bề báo hiệu bất ổn, triều đình càng loạn, chủ tâm phải vững. Thỉnh Thái y bẩm báo chi tiết bệnh tình của bệ hạ để chúng ta còn thượng nghị kế sách vẹn toàn, cũng là bảo vệ xã tắc Cung quốc ta an bình."
Trương Dịch hoảng sợ khom người, thi lễ còn thấp hơn, do dự một lúc mới nói: "Không được nửa tháng."
Từ Sư trầm mặt xuống, một lát sau nói: "Bổn tướng hiểu rồi, tạ Thái y. Còn thỉnh Thái y dùng hết mọi khả năng... chữa trị cho bệ hạ."
Trương Dịch nói: "Đây là điều tất nhiên." Hắn nhìn Từ Sư xoay người rời đi, vẫn quan uy mười phần như ngày thường, bước đi lớn, nhưng lại không giấu được vẻ loạng choạng và trống vắng. Quan chức dù cao tới đâu, quyền thế lớn thế nào, thì chung có một ngày cũng gục xuống như một lão tử giống người bình thường.
"Từ Sư đi rồi à?"
"Đi rồi."
"Ta thấy Từ tướng ương ngạnh thế nào thì vẫn ương ngạnh thế ấy, không giống người thông đồng với địch phản quốc."
"Ta có thể tin ai đây?" Sầm Duệ nằm ở đầu giường, nhìn bút tích quen thuộc trên giấy, siết chặt tờ giấy, tựa như có thế thông qua đó cảm nhận được độ ấm và hơi thở của người kia. Phó Tránh...
Từ Sư trở về Chính Sự đường, tập hợp quan viên từ tứ phẩm trở lên lại một chỗ. Bốn phía xung quanh Chính Sự đường rộng thoáng, ở giữa bày tám bình phong viết "Lý Chính phú" thành tổ thân đề, trải qua nhiều năm, nét mực trên giấy trắng giờ đã cũ mất ba phần.
Từ Sư nâng cao giọng, đi thẳng vào vấn đề tóm tắt tình hình hiện nay: "Quốc nạn lâm đầu, chư vị đồng liêu nên tận tâm phục vụ đế vương, nghiêm khắc giữ vững kỷ cương công tác. Từ bây giờ trở đi, quan viên trong kinh không có có lệnh của bổn tướng thì không được ra khỏi thành, không được phép trao đổi thư tín gì với người ngoài."
Có người bất mãn: "Tướng gia, chúng ta thì cũng không sao, nhưng gia quyến của chúng ta cũng không được sao?"
"Đúng vậy đúng vậy, mẫu thân và thê thất của hạ quan đều ở trong kinh!"
Từ Sư lạnh lùng đảo mắt qua mọi người: "Nếu tự tiện ly kinh, xử theo tội phản quốc, lập tức xử trảm!"
Đúng là thẳng thắn, không che đậy việc thừa dịp bệ hạ bệnh nặng mà một tay che trời mà! Tiếng nghị luận dần dần thành lớn, không ít người phóng ánh mắt tới phía Ngự sử đài, bây giờ các ngươi không ra mặt thì đợi khi nào mới ra mặt?!
Chung Sơ không ở đây, người thay mặt chức vị đài chủ là Ngự Sử Trung Thừa tiến lên từng bước: "Tuân lệnh Thừa tướng."
Theo đó là Tạ Dung, Tần Anh cùng với con cháu Từ thị liên tiếp bước ra: "Tuân lệnh Thừa tướng."
"Tuân lệnh Thừa tướng."
Mấy đầu lĩnh đều đã tỏ thái độ, dù có ai còn ý kiến cũng chỉ có thể trái lương tâm lĩnh mệnh. Tạ Dung kiên nhẫn trấn an quần thần xong mới thấp giọng hỏi Tần Anh: "Mấy ngươi ban nãy dẫn đầu phản đối đã nhớ kỹ chưa?"
Tần Anh gật đầu, trên mặt Tạ Dung từ từ lan ra nụ cười mang sự lạnh lẽo: "Để ta xem xem bức tới mức này rồi, bọn họ có thể nhịn tới bao giờ!"
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Không có Ngụy Trường Yên thống lĩnh tam quân, không lâu Giao – Dự Châu rơi vào tay phản quân, đương nhiên bây giờ Dự Châu chính là một tử thành. Tàn quân bị vây hãm càng chiến càng bại, không còn đường nào khác, chỉ đành lựa chọn vượt sông Mân, vòng qua Dự Châu, lui tới Thông Châu, thương vong thảm trọng không thể nói hết. Hai quân giằng co cách sông Mân, bỗng chốc lâm vào cục diện bế tắc.
Tình thế trong kinh càng khẩn trương hơn, có mấy người ôm tâm lý may mắn chạy khỏi kinh thành để trốn tới phía Bắc, nhưng chưa ra khỏi cửa thành đã bị bắt tại trận, ngày tiếp theo thì bị xử theo lệnh trước mặt bách quan. Từ đó về sau, không còn người nào dám động vào Lôi Trì.
Không dám thì không dám, nhưng bị áp bức dưới cường quyền nên ngày càng nảy sinh oán hận: "Nước sắp mất, làm gì có đạo lý bắt chúng ta phải chôn cùng chứ?!"
"Ác quan, không trách được Nam Cương làm phản!"
"Chậc chậc, nhìn những người này nói xem, ác quan? Từ tướng của chúng ta rõ ràng là một lão nhân hiền lành dễ thân cơ mà?" Tạ Dung cầm tuyến báo trình lên mà lắc đầu.
"..." Tần Anh không có tâm tình tốt để trêu đùa như Tạ Dung, nói với Sầm Duệ: "Đã điều tra bối cảnh của những người đó rồi ạ, đều nằm trong số mấy thế tộc nhỏ, chức quan không lớn, chỉ là cỏ đầu tường."
"Con kiến càng còn có thể ăn thịt người đấy!" Tạ Dung nhẹ nhàng phẩy quạt.
Sầm Duệ xoa mi tâm một lúc mới tỉnh táo để xem văn thư Tần Anh dâng lên: "Tạ Dung nói rất có lý, để chúng tụ lại với nhau thì khó xử lý rồi. Phái người nhìn chằm chằm vào." Đầu ngón tay thoáng khựng lại: "Minh Vương?"
Trên giấy có ghi một lời đồn thế này: Ngôi vị hoàng đế của tiên đế vốn dĩ là của Minh Vương, nhưng sau đó bị tiên đế đoạt mất, còn hại cả nhà Minh Vương bị trảm, lưu đày biên cương. Thiên lý luân hồi, báo ứng phải chịu, không phải của ngươi thì cuối cùng vẫn không phải của ngươi, nay báo ứng tới Sầm Duệ rồi.
Tạ Dung bắt được dị sắc trên mặt Sầm Duệ, thu hồi vẻ vui đùa: "Đây mới là điều thần lo lắng. Minh Vương đã chết nhiều năm, nhưng cứ năm lần bảy lượt lại