Nghê Liệt hãy còn không thỏa mãn, không ngừng dúi đầu vào cổ y mà hít hà, bất chợt nghe y nói thế thì sửng sốt, hắn chững lại trong chốc lát, vẻ mặt dần khôi phục bình tĩnh, hầu kết giần giật, hỏi:
"Gã muốn trợ ngươi lên ngôi?"
Lý Nguyên Mẫn nhìn cặp mắt đã trở lại sắc bén kia, trái tim loạn nhịp, chỉ cần hắn bày ra dáng vẻ thế này, Lý Nguyên Mẫn sẽ cảm thấy rằng, trước mặt hắn, mình không cách nào chạy trốn, cũng không thể giấu diếm hắn mảy may.
Đây mới đúng là Xích Hổ Vương trong ấn tượng của y, chứ không phải người đàn ông có phần nhập nhoạng mơ hồ với hình bóng người thanh niên mười tám tuổi.
Gian ngoan quỷ quyệt, âm hiểm tàn nhẫn.
Đây là đánh giá của Tư Mã Dục dành cho hắn.
Tư Mã Dục không phải kẻ ngu dốt, sao gã có thể chắc chắn rằng người này không phải Xích Hổ Vương chứ, trừ phi việc này thật sự khó bề tin tưởng.
Ngay cả Lý Nguyên Mẫn thi thoảng cũng bối rối.
Y lặng thinh nhìn hắn một lúc, mới mở miệng: "Đúng vậy."
Nghê Liệt nói: "Ngươi định làm gì?"
Lý Nguyên Mẫn âm thầm níu chặt góc chăn, bắt đầu nói lảng sang việc khác: "Ta vĩnh viễn sẽ không bước vào hậu cung của ngươi."
Đáy mắt Nghê Liệt càng thêm sâu, rất lâu sau đó, hắn mới nói: "Ta đã từng nói với ngươi, ta có thể cho phép ngươi thỏa thích làm bừa, nhưng quyết không chấp nhận ngươi dối trá vờ vịt.
Ngày hôm nay, những lời này của ông đây vẫn vậy."
Lý Nguyên Mẫn nghe xong, trái tim run lên, cuối cùng cũng thấy rõ: hắn trước nay vẫn luôn là Xích Hổ Vương, hắn vĩnh viễn là con mãnh thú nhạy bén vô cùng, thấu hiểu lòng người.
Trong mắt hắn, mọi ý nghĩ xu nịnh, lường gạt đều không chỗ dung thân.
Lý Nguyên Mẫn bị hắn vạch trần như vậy thì có phần hổ thẹn, nhưng rồi một tham vọng hết sức điên rồ, vô cùng liều lĩnh bất chợt nảy sinh, khiến cả người y sôi sục, trái tim đập kịch liệt, y nghĩ thầm, y chỉ có một cơ hội này, y muốn đánh cược một lần - đánh một ván cược to lớn xa hoa nhất hai đời y.
Trong lòng đã quyết, bèn nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn.
"Ta muốn ngươi trợ ta làm hoàng đế!"
Bầu không khí bỗng chốc lặng ngắt như tờ.
Lý Nguyên Mẫn nhìn hắn đăm đăm, lồng ngực phập phồng, trong ván cược định mệnh này, y đã hạ bài.
Rất lâu sau đó, Lý Nguyên Mẫn vẫn không nghe thấy đối phương trả lời.
Cả người y dần lạnh lẽo, lại chợt thấy Nghê Liệt hơi mỉm cười.
Mặt mày hắn vốn dĩ lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng nụ cười này dường như hòa tan phần nào vẻ tàn khốc, khiến cho khuôn mặt vốn khôi ngô cũng hơi đượm vẻ dịu dàng.
Hắn cúi đầu xuống, đôi môi nóng bỏng khẽ hôn y.
Hắn nói: "Được, ta trợ Lý Nguyên Mẫn ngươi làm hoàng đế."
Kết quả này thuận lợi đến nỗi khiến Lý Nguyên Mẫn bất ngờ, chỉ còn biết ngơ ngác nhìn hắn.
Nhưng người kia không quan tâm, như thể ấy chẳng qua chỉ là một yêu cầu nhỏ nhoi nào đó.
Vẻ độc đoán cay nghiệt trên mặt hắn không còn, chỉ cúi đầu hôn nhẹ lên môi y.
Không biết vì sao, Lý Nguyên Mẫn bỗng có phần luống cuống, y đẩy lồng ngực hắn ra, trốn tránh nụ hôn của hắn.
"Ngươi..."
Nghê Liệt cắn môi y: "Ta đã từng hứa với ngươi, để kẻ trong thiên hạ này không được bất kính, khinh nhờn ngươi.
Nếu ngươi không muốn trở thành người vợ duy nhất của ta..."
Chóp mũi hắn mân mê khuôn mặt, đôi mắt hắn nhìn y thật sâu: "Vậy thì chúng ta đổi cách khác..."
"Không ngờ rằng Nghê Liệt ta vậy mà cũng có ngày cam tâm bán mạng vì người khác, quả thật là mờ mắt vì sắc đẹp." Hắn cười nhạt một tiếng, ra chiều mỉa mai, nhưng ánh mắt lại tràn đầy lưu luyến: "Hi vọng kiếp này của ta không rơi vào kết cục được chim bẻ ná mà thôi."
Lý Nguyên Mẫn đột nhiên choàng tay ôm cổ hắn.
Trong khoảnh khắc ấy, Lý Nguyên Mẫn bỗng hiểu ra, sau khi trở về từ chỗ Trấn Bắc Hầu phủ, vì sao y lại vội vã đòi hắn hôn môi, âu yếm mình để quên đi cảm giác chung đụng với Tư Mã Dục.
Đây vốn là phương thức giữa y và người thanh niên mười tám tuổi.
Y cứ tưởng rằng mình chỉ cần khuôn mặt này thôi, nhưng thật ra không phải, trong nháy mắt đó, y mới vỡ lẽ, bọn họ vốn dĩ là cùng một người.
Sau khi bóc tách tầng tầng lớp lớp khác biệt bên ngoài, về bản chất, bọn họ chỉ là một người mà thôi —— Là linh hồn mà y quen thuộc.
Trong giây phút đó, khóe mắt Lý Nguyên Mẫn đột nhiên đỏ bừng.
Nghê Liệt thấy vậy, lập tức cuống lên, "Sao lại rớt nước đái ngựa nữa rồi."
Hắn ôm chầm y: "Đừng khóc, cái mạng này của ông đây đều bán cho ngươi rồi, đã không mừng thầm đi chứ, lại còn khóc, khóc nữa là ông nuốt lời đấy."
Nhưng Lý Nguyên Mẫn chỉ lắc đầu, ôm hắn thật chặt, vùi sâu vào lồng ngực hắn.
Nỉ non: "Ngươi hôn ta đi, hôn ta thật lâu."
***
Khách sạn bắt đầu lên đèn, chung quanh chập chờn ánh lửa.
Trong buồng loáng thoáng tiếng tỉ tê tình tự, Nghê Anh đứng ngoài cửa chờ một hồi lâu.
Sau khi trở về từ chỗ Trấn Bắc Hầu phủ, điện hạ ca ca và a huynh đều chưa dùng cơm.
Bây giờ trời tối mất rồi, không biết còn muốn đóng cửa tâm sự đến khi nào nữa.
Nghê Anh cũng ngại gõ cửa, sợ quấy rầy hai người, nhưng rồi nàng sực nhớ ra sức khỏe của điện hạ ca ca không tốt, không thể bỏ bữa tối được.
Có điều, nàng còn chưa nghĩ ra cách gì thì cửa đã vang lên tiếng cọt kẹt, Nghê Liệt đi ra ngoài.
Hắn thấy A Anh đứng đó, vẻ mặt giãn ra: "A Anh này, mang hai phần ăn tới đây."
Nghê Anh vội vàng gật đầu, lập tức đi xuống, ngó như vừa trút được gánh nặng.
Nghê Liệt lại quay người vào trong, thấy