Tào Cương gần như lập tức xác thực suy đoán mấy ngày nay của mình.
Mặc dù người trước mặt che giấu rất kỹ, không tỏ vẻ gì, nhưng Tào Cương vẫn nhạy bén phát hiện ra trong ánh mắt y ẩn giấu sự dò xét, ngờ vực và kiêng kỵ.
Vị Tam hoàng tử này cũng sống lại một đời giống như ông ta, chẳng qua ông đã đến muộn tám năm.
Trong tám năm đó, kẻ này đã thuần dưỡng vị bá vương vốn có thể đội trời đạp đất, thay đổi càn khôn kia trở thành gia tướng của y, chỉ biết quấn quýt si mê y, để rồi cam chịu ẩn thân nơi rừng thiêng nước độc, làm một chức Tham lĩnh vô danh.
Trong lòng Tào Cương phẫn nộ, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ cung kính, chắp tay nói: "Cảm ơn điện hạ còn ghi nhớ, gọi tôi là Học sĩ.
Có điều, chuyện cũ đã qua, bây giờ Tào mỗ chỉ là kẻ thứ dân, ở đây tìm miếng cơm ăn qua ngày mà thôi."
Lý Nguyên Mẫn bèn đỡ ông dậy, "Khi ở Thái Học Viện, tiên sinh từng nhiều lần giúp đỡ săn sóc, học sinh vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Nhiều năm qua chưa có cơ hội báo đáp, không ngờ lại tương phùng nơi đây..."
Lại dường như có hàm ý mà nói thêm: "Duyên phận thật là kỳ diệu."
Không chờ Tào Cương tiếp lời, Lý Nguyên Mẫn đã quay ra đằng sau căn dặn tùy tùng: "Mau chuẩn bị thức sáng cho bản vương và tiên sinh...!Đợi một chút."
Y ngẫm nghĩ một lúc, mỉm cười với Tào Cương: "Không biết khẩu vị tiên sinh thế nào? Có gì thích ăn hay chăng? Có điều, ở nơi biên cảnh này cũng chỉ toàn thức quà tầm thường dân dã, không biết có vừa miệng tiên sinh không?"
Y thậm chí còn không hỏi Tào Cương có muốn ở lại dùng bữa không, đã hỏi han khẩu vị của ông ta, xem ra là nhất quyết muốn mời ông nán lại.
Tào Cương đành phải ra vẻ biết ơn, vái lạy một cái: "Được cùng điện hạ dùng bữa là ơn huệ, Tào mỗ chỉ là kẻ tầm thường, trước nay chỉ biết mùi cơm canh đạm bạc, nào dám kén chọn, có gì ăn nấy thôi."
"Vậy thì, ta mời tiên sinh."
Lý Nguyên Mẫn vươn tay về phía doanh trại, tỏ ý mời, Tào Cương sững người trong chốc lát, nhưng rồi cũng bước chân vào theo.
Tào Cương nhíu mày, liếc nhìn vị Tam hoàng tử có phong tư khí độ hết sức đoan trang cao quý trước mắt, có lẽ là vì tối hôm qua đã bắt gặp một bộ mặt khác của y, trong lòng Tào Cương có hơi khác thường, nhưng vẻ mặt ông ta vẫn rất đúng mực, không hề tỏ ra khác lạ.
Chỉ một lát sau, đã có binh sĩ mang hộp cơm vào.
Thức ăn đưa đến rất đơn giản.
Đây cũng không phải là do Lý Nguyên Mẫn quá khiêm nhường, mà đồ ăn trong quân doanh hầu như đều đơn sơ như vậy.
Ngay cả khẩu phần của y cũng chỉ có thêm một chén sữa bò, còn lại là cháo trắng, dưa muối ngâm tương, thịt heo, đều là những món ăn sáng rất bình thường.
Lý Nguyên Mẫn vẫy tay, lệnh cho người hầu lui ra, sau đó tự tay múc cháo cho Tào Cương, Tào Cương bèn ra vẻ hoảng sợ, xua tay, "Sao có thể làm phiền điện hạ như vậy, Tào mỗ tự làm là được rồi."
Sau đó vươn tay, ra dáng muốn nhận lấy chén bát từ tay y.
Lý Nguyên Mẫn hơi cong môi, đặt chén cháo trắng nóng hổi trước mặt Tào Cương, rồi gắp thức ăn cho ông ta.
"Tiên sinh đừng khách sáo như vậy, đây là chuyện phải làm.
Năm đó, hoàn cảnh trong Thái Học Viện như thế nào, hẳn tiên sinh đã thấy.
Bản vương không quyền không thế, may có tiên sinh giúp đỡ mới đỡ cơ cực phần nào.
Chưa bàn đến những việc khác, chỉ là múc cho tiên sinh một chén cháo, có đáng gì đâu, sao có thể bù đắp cho những ân tình năm ấy của tiên sinh."
Đôi mắt Lý Nguyên Mẫn nhu hòa, tựa như đang nhớ về một hồi ức đã xa, "Ta còn nhớ, năm ta lên mười tuổi, trời rét căm căm, tiên sinh ra đề cho mấy vị hoàng tử chúng ta làm một bài phú, sau đó để cho các Học sĩ chấm điểm, xếp loại Nhất đẳng, Nhị đẳng, Tam đẳng.
Bản vương học hành ngu dốt, nên bị xếp xuống Tam đẳng.
Khi đó ta buồn tủi vô cùng, thương tâm thật lâu.
Thế nhưng, khi mặt trời lặn, tiên sinh đã gọi ta lại rồi an ủi, động viên.
Có lẽ tiên sinh không biết, đối với bản vương khi ấy, những gì tiên sinh đã làm không thua gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi cả."
Y lại nhoẻn cười, cảm thán rằng: "Khi còn bé, bản vương hiếm khi có dịp vui cười, nhưng ký ức ngày hôm đó nhất định là một dịp như thế."
Tào Cương ngẩn người, ông ta đã quên mất chuyện này từ lâu, nhưng nay bỗng nhiên nhớ lại.
Nếu nhìn nhận một cách công bằng thì bài văn năm ấy y viết quả thật không tệ, cấu tứ rất xuất sắc, xứng đáng được xếp hạng Nhất đẳng, thế nhưng nâng cao đạp thấp là thiên tính của con người —— Không ai dám đắc tội với các vị hoàng tử công chúa khác trong Thái Học Viện, nên dĩ nhiên, cũng không ai dám công khai khen ngợi, nâng đỡ một đứa trẻ xuất thân thấp hèn, không được thánh sủng như y.
Chẳng qua năm ấy Tào Cương vẫn còn là một chàng trai có tấm lòng đoan chính ngay thẳng, thấy đứa bé nhỏ gầy kia ôm sách rồi khập khiễng rời đi, bèn sinh lòng thương hại, mới hành động như thế.
Có lẽ vì ký ức tốt đẹp này, bầu không khí căng thẳng giữa hai người bỗng chốc hòa hoãn hơn hẳn.
Cả hai bắt đầu nói về những ngày còn ở Thái Học viện, rồi cùng vui vẻ cười nhạo những bất công khổ sở nơi ấy.
Đương nói đến việc Tào Cương bị Tứ hoàng tử ghi hận, tìm cách trả thù, Lý Nguyên Mẫn mới thở dài, than rằng:
"Tứ đệ vốn không phải người rộng lượng khoan dung gì cho cam, tiên sinh đã đắc tội kẻ không nên đắc tội rồi.
Việc nhà của tiên sinh...!bản vương cũng có nghe qua, tuy có lòng muốn nâng đỡ, nề hà quyền bính suy vi, đành lực bất tòng tâm."
Nỗi hận nhà tan cửa nát, danh dự không còn vẫn rành rành trước mắt, trong ánh mắt Tào Cương chất chứa phẫn nộ, nhưng nghĩ đến kết cục thê thảm của Lý Nguyên Húc trong kiếp trước, ông ta mới cảm thấy nguôi ngoai đôi chút.
Lại nghe thấy Lý Nguyên Mẫn buồn rầu nói: "Nào chỉ có chuyện này, trong rất nhiều chuyện, bản vương đều thật sự không thể can thiệp.
Chẳng hạn như về em gái của Nghê Tham lĩnh, dù bản vương tìm mọi cách cứu giúp, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào kết cục bất hạnh.
Đến bây giờ, mỗi khi nghĩ lại, bản vương đều cảm thấy hổ thẹn với hắn."
Nhớ đến bi kịch năm ấy, Tào Cương cũng thở dài: "Đây không phải lỗi của điện hạ, là do bọn đầu trâu mặt ngựa hãm hại người lành."
Trong lòng ông vẫn không nguôi giận, nhưng ngoài miệng tiếp tục thở dài, thưa rằng:
"Bây giờ Tào mỗ chẳng còn luyến tiếc gì nữa, cứ được chăng hay chớ vậy thôi."
Lý Nguyên Mẫn gật đầu, "Sống an ổn cũng được, tiên sinh đã bôn ba ngàn dặm đến Lĩnh Nam này, gặp nhau đây cũng xem như là duyên phận.
Sau này tiên sinh hãy cứ ở lại đây đi, tuy rằng bản vương thế yếu, nhưng ở đất Lĩnh Nam này, ít nhiều gì vẫn có quyền lên tiếng."
Tào Cương cười nhạt, đang định ra vẻ cảm động mà hồi đáp đôi câu, nhưng bỗng chốc giật thót cả mình, trong lòng nhủ thầm, thôi rồi! Có trá!
Ông ta lập tức trợn mắt ngẩng đầu,