Lễ nghi long trọng, cờ quạt rợp trời nối đuôi nhau ra khỏi phủ, dân chúng bên đường chưa từng thấy nghi thức hoàng gia nào có quy mô đồ sộ như thế, nên ai nấy đều tò mò, dồn dập dừng chân quan sát.
Trong lúc náo nhiệt, Lý Nguyên Mẫn vẫn đứng ở bậc cửa, nhìn đoàn người dần dần đi xa, y hơi rũ mắt, gió lạnh ngày đông phả vào mặt y, thổi tung lên những vòng tóc rối, dáng dấp cử chỉ muôn phần cao quý thanh lịch, đâu còn có vẻ hấp tấp sợ sệt như ban nãy.
Nghê Anh đứng bên cạnh y, gương mặt nàng không còn nét sinh động rực rỡ như lúc thường, mà như có điều tư lự.
Một lát sau, Lý Nguyên Mẫn mới dời mắt, thấy Nghê Anh như vậy thì trong lòng nao nao, bèn mỉm cười: "Mệt mỏi cả ngày rồi, em về nghỉ đi."
Khóe mắt Nghê Anh đỏ hoe.
Lý Nguyên Mẫn thở dài, vừa cột lại dây áo choàng cho nàng, vừa an ủi: "Nào có gì đâu, ta chỉ giả vờ giả vịt một chút thôi."
Giả vờ giả vịt? Đâu chỉ là giả vờ giả vịt.
Nghê Anh đã quen với phong thái thanh quý xuất trần của y, đây là lần đầu tiên nàng thấy y phải khom lưng uốn gối, hèn mọn đến vậy, lại thấy khách quý đến từ kinh thành cư xử như thể ấy là chuyện hiển nhiên, cứ thế, Nghê Anh lập tức đoán được tình cảnh của y lúc còn ở trong cung...! Đây đâu phải chỉ là giả vờ giả vịt mà thôi.
Trước, nàng cũng nghe phong thanh là hồi nhỏ Điện hạ ca ca sống ở trong cung không được tốt lắm, nhưng nàng không nghĩ nhiều.
Dù sao, trước lúc tám tuổi, nàng cũng từng sống ở Giáo Phường Tư, khi ấy bị đối xử rất tệ, nhưng cũng không thể ngăn nàng hoàn toàn vứt bỏ quá khứ mà tận hưởng cuộc sống tốt đẹp bây giờ.
Mãi đến ngày hôm nay, nàng mới chợt hiểu rằng, Điện hạ ca ca không giống nàng, y chưa bao giờ có thể hoàn toàn thoát khỏi bóng ma từ dĩ vãng.
Đất Lĩnh Nam này chỉ là một cảng tránh gió tạm thời, nơi y chắt chiu mấy phần an bình tạm bợ mà thôi.
Từ trên xuống dưới Quảng An Vương phủ, tổng cộng hơn một nghìn miệng ăn, tuy cuộc sống không thể gọi là phú quý, nhưng được cái thoải mái yên lành, nhưng cứ nghĩ đến, những no ấm có được ngày hôm nay là trách nhiệm đang đè nặng lên bờ vai gầy guộc của người nọ, Nghê Anh cảm thấy rất đau lòng —— Điện hạ ca ca nhìn qua thong dong bình thản là thế, nhưng ít ai biết được, sau lưng y đang gánh vác quá nhiều khổ cực như vậy.
Trưởng thành, có khi chỉ là chuyện trong một chớp mắt.
Tuy là rất thổn thức, nhưng Nghê Anh không nỡ để y phát hiện ra tâm tình mình lúc này, bèn nhanh chóng gạt đi vẻ buồn rầu ban nãy, sau đó cười thật tươi mà rằng: "Điện hạ ca ca giả vờ giống quá, suýt nữa gạt được em rồi đấy."
Lý Nguyên Mẫn cũng cười, vừa định xoa đầu nàng như thường lệ, nhưng lại sực nhớ ra, thiếu nữ trước mặt y đã mười bốn tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa.
Y đành ho nhẹ một tiếng, hạ tay xuống rồi dịu dàng nói: "Mới sớm hôm đã dậy lo công chuyện, cũng chưa thấy em bỏ gì vào bụng, ta đã bảo nhà bếp chuẩn bị cho em một chén bánh đậu hũ hạnh nhân, đi ăn rồi nghỉ ngơi đi."
"Điện hạ cùng ăn với em có được không?" Nghê Anh dằn xuống những đau đáu trong lòng, làm nũng với y.
Tuy rằng không đói bụng, nhưng Lý Nguyên Mẫn thương nàng từ nhỏ, nghe nàng vòi vĩnh thế thì gật đầu: "Được."
Nghê Anh vui vẻ chạy ra sau viện chuẩn bị.
Khi bóng lưng người thiếu nữ biến mất ở khúc quanh, thần sắc Lý Nguyên Mẫn mới hiện lên sự lo âu nhàn nhạt.
Những ngày cuối năm này thật sự không yên bình.
Ban đầu, khi nghe tin Tiết Tái Hưng chết trong tay đồng đảng hải tặc, phản ứng đầu tiên của y là kinh ngạc, xen lẫn chút mừng thầm khi vừa thoát khỏi miệng cọp, nhưng sau đó, y càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng.
Đường đường là quan Tổng đốc thuộc hàng nhất phẩm, trong tay có mấy chục vạn tinh binh của Đại doanh Giang Bắc, nhưng lại bị một đám giặc cỏ râu ria giết hại, ấy là do Tiết Tái Hưng quá xui xẻo, hay là do có bàn tay ai đó giở trò?
Bây giờ, ngay cả Đại hoàng tử cũng xuôi Nam, không biết là có ý đồ như thế nào.
Nhớ đến hàng chữ tràn đầy sát cơ trong thư của gã, Lý Nguyên Mẫn chỉ đành phải nhân cơ hội mà giả vờ ngây ngốc trước mặt gã, nhưng không biết gã có tin hay không.
Đồng thời, y cũng rất lo lắng cho Nghê Liệt, không biết liệu hắn có bị liên lụy gì chăng.
Nhớ đến khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia, y lại thở dài lần nữa.
Đã nhiều ngày trôi qua, nhưng A Liệt vẫn chưa hồi âm.
Bởi vì cớ sự này, nên Lý Nguyên Mẫn cũng không tiện gửi thư đến Đại doanh Giang Bắc nữa.
Mười ngày nữa là đến Giao thừa, không biết người kia có trở về kịp lúc.
Y đè nén những sầu lo trong lòng, đưa tay vuốt ve miếng ngọc bội hình đầu hổ trong ngực, trái tim lại càng thêm mong nhớ.
***
Doanh địa Tây Lĩnh.
Mấy ngày nay của Nghê Liệt vẫn trôi qua khá là bình thản, những quy tắc trong doanh mấy năm gần đây bị hắn thay đổi rất nhiều, để giúp bản thân thích ứng với hoàn cảnh càng nhanh càng tốt.
Nhờ có vị quân sư đắc lực là Tào Cương giúp đỡ, Nghê Liệt mau chóng khôi phục lại trạng thái bình thường trong mắt mọi người —— Đương nhiên, đóng vai chính mình thì có khó gì, tuy rằng vận mệnh hai đời có nhiều thay đổi, nhưng về bản chất, thì tính tình của hai người cũng không khác nhau là mấy.
Chỉ là do trải nghiệm bất đồng, mà Nghê Liệt của hiện tại có phần lão luyện quyết đoán, thậm chí tàn nhẫn hơn so với linh hồn mười tám tuổi kia, đồng thời phong thái, cử chỉ cũng như mang theo một loại uy thế vô hình.
Chúng binh tướng Lĩnh Nam đâu có biết rằng chủ soái nhà bọn họ đã thay hồn đổi tim từ lâu, chỉ biết rằng phong cách của Tham lĩnh đại nhân càng ngày sát phạt, nên những lúc đối diện với hắn thì càng thêm nơm nớp cẩn thận.
Những ngày này, Đại doanh Giang Bắc quả thật vô cùng náo động, không chỉ phải nghênh đón một đám quan lại từ kinh thành đến, mà Tham lĩnh của cả ba nhánh quân đều bị gọi đi thẩm vấn, điều tra hết chỗ này đến chỗ khác, ai nấy thần hồn nát thần tính, người người chung một sắc nghiêm trang.
Nghê Liệt cũng bị gọi đi hỏi han, nhưng lúc xảy ra chuyện, quân Lĩnh Nam vẫn còn ở khu doanh trại cũ để dọn dẹp, thu gom, cho nên việc Tổng đốc bị hại, xe tù gặp nạn không thể quy trách nhiệm lên đầu bọn họ.
Đối mặt với những kẻ bại tướng hàng thần trong kiếp trước, Nghê Liệt cực kỳ bình tĩnh; mặc cho Tả Đô Ngự Sử của Đô Sát Viện có vênh váo hoạch họe đến mấy, cũng không phát hiện ra điều gì đáng ngờ, đành phải thả hắn đi.
Cứ theo đà như vậy, việc Tiết Tái Hưng gặp nạn rồi bị giết đã không còn điểm nào đáng nghi vấn, thậm chí, người ta còn tra ra được là trong đợt diệt phỉ vừa rồi, chi phí quân sự của Phủ Tổng đốc có vấn đề, nhưng còn chưa kịp tìm hiểu ngọn ngành, Đại hoàng tử Lý Nguyên Càn đã ngự giá đến Doanh địa Tây Lĩnh.
Lý Nguyên Càn đã đến đây, thì Đô Sát Viện đương nhiên phải biết vuốt mặt nể mũi, thành ra tất cả kết quả điều tra đều được trình cho gã xem xét.
Những tưởng rằng vụ đại án này phải bị điều tra khá lâu, nhưng dưới sự can thiệp của Lý Nguyên Càn, việc này lại sớm có kết luận —— Tất cả là tại đồng đảng dư nghiệt của hải tặc gây nên.
Cuối cùng, Tham lĩnh Điền Tây là Ngụy Duyên vì xảy ra sai phạm, dẫn đến sự việc cướp tù, nên bị tước chức vị chủ soái, quan hàm bị giảm xuống ba bậc.
Ngoài ra, Lý Nguyên Càn còn chọn ra mười vạn tinh binh từ trong ba nhánh quân rồi tự mình dẫn dắt, xuất binh thanh trừ đồng đảng hải tặc, nhằm an ủi vong linh Tiết đại tổng đốc trên trời, còn riêng việc chi tiêu trong quân trướng có vấn đề thì cứ sống chết mặc bay.
Thế là vụ án