Trong thời gian đợi cô dạy thì anh ngồi ở phòng của Trương Quán Quang, ông biết anh hay đưa cô đến đây nên đã mời anh vào để nói chuyện.
" Thiên tổng, có phải ngài có ý với Liên Chi hay không? " Trương Quán Quang thẳng thắn hỏi anh.
" Phải " anh cũng không do dự gì mà trả lời ngay.
" Chẳng phải ngài đã kết hôn với Tỉnh tiểu thư rồi hay sao? Nếu như Liên Chi biết được điều đó thì sẽ thế nào? " ông lại tiếp lời.
" Dù có chuyện gì đi chăng nữa thì tôi cũng không để cô ấy phải chịu chút tổn thương nào " khuôn mặt anh nghiêm túc nhìn Trương Quán Quang.
" Tôi tin ngài sẽ làm được điều đó, tôi và ba mẹ con bé là bạn của nhau và từ nhỏ tôi cũng rất quý Liên Chi, con bé đã phải chịu thiệt thòi rất nhiều, tôi mong ngài đối xử tốt với con bé một chút "
" Ông yên tâm "
Trương Quán Quang nhìn ra được anh đối với cô là thật lòng, ông cũng là đàn ông nên ông hiểu được điều đó, ông tin anh sẽ giữ lời.
Đúng, lời anh nói nhất định anh sẽ thực hiện được và bù đắp cho cô tất cả mọi thứ.
Chưa gì đã đến 9 giờ tối, anh canh đúng giờ cô dạy xong, Hoàng Thiên đi thẳng lên lớp đứng đợi cô trước.
" Về thôi " anh nhẹ giọng nói
" Vâng "
Anh tự nhiên nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, đây không phải là lần đầu tiên anh chủ động, Liên Chi cũng đã quen với việc này, với lại cô cũng thích được anh nắm nên thôi cô cứ để anh tùy ý nắm.
" Anh đưa em đi hóng mát một chút, chịu không? " tay anh cưng chiều vuốt tóc cô.
" Được ạ "
Anh chỉ muốn ở bên cô lâu, càng lâu càng tốt, về đến biệt thự thì anh lại thui thủi một mình nên đôi khi anh còn muốn ngủ lại nhà cô luôn, nhưng không thể.
" Thiên, anh làm công việc gì nhỉ? Em thấy anh dành nhiều thời gian cho em nhiều như thế, bộ anh không bận việc sao? " câu hỏi này cô đã muốn hỏi lâu, vì thấy anh hết trưa rồi lại tối đều ở nhà cô nên cô cũng khá tò mò.
Anh rất bận nhưng anh vẫn luôn muốn dành thời gian cho cô, nếu như một ngày không gặp cô thì anh lại thấy nhớ cho nên dù bận đến đâu anh vẫn dành một chút để được nhìn thấy cô.
" Anh có mở một công ty riêng " anh im lặng một lúc thì trả lời cô, nhưng chỉ nói ngắn gọn nhất.
Công ty? Cô không ngờ rằng anh lại mở công ty riêng.
Liên Chi chỉ gật đầu nhưng không đáp lại, bầu không khí trong xe trở nên im lặng, chẳng ai nói lời nào.
Đi một vòng thành phố thì anh đưa cô về.
" Cảm ơn anh " cô dùng chút giọng điệu khách khí nói với anh.
" Không gì, em vào nhà đi " anh nhận ra được chút khác thường từ cô, nhưng anh vẫn làm như không có chuyện gì.
Liên Chi nằm suy nghĩ, nếu đã tự mở công ty thì chắc chắn rằng anh rất giàu có, vậy chẳng khác gì anh là người thượng lưu, những người như vậy thường có địa vị rất cao trong thành phố này, thế thì làm sao cô có thể xứng với anh.
Liên Chi hiện tại chỉ là người mù, và cũng chẳng có gì trong tay, ngoài biết đàn ra thì cô không có chút tài lẻ gì, cô thích anh là thật, nhưng cô nào dám mơ tới việc sánh bước cùng anh.
Cô rất tự ti về bản thân mình, vì cô chẳng được hoàn hảo như bao người khác, làm gì có ai chịu chăm sóc một người mù, đúng không?
_______
Ngày hôm sau
Hoàng Thiên thức sớm hơn mọi khi anh ngồi ở phòng khách uống trà, cả đêm qua anh không tài nào ngủ được, nhớ đến thái độ có chút xa cách của cô thì anh lại khó chịu, chỉ cần một hành động nhỏ của cô thôi cũng đã ảnh hưởng rất nhiều đến tâm trạng của anh.
" Thiếu gia, bà chủ có gọi nói là vài tháng nữa sẽ về đây " quản gia Trịnh từ tốn nói.
" Tôi biết rồi " anh lạnh lùng đáp.
Mẹ anh hiện tại sống ở bên Mỹ, từ khi ba anh mất thì bà chọn qua nước ngoài sống, bà hay về đây vài tháng rồi lại trở về Mỹ tiếp.
Hoàng Thiên ở lại không lâu thì đứng dậy đi đến công ty, anh và mẹ mình trước giờ không