Hoàng Thiên ngồi ở phòng họp không khí bỗng nhiên trở nên nặng nề, tất cả những người có mặt ở đây đều im lặng chẳng dám mở miệng dù là nữa câu.
" Các người làm việc ngày càng tệ, lượng tiêu thụ sản phẩm tháng này cũng không đạt hiệu quả cao, có phải các người muốn nghỉ việc hết không hả? " anh xem xong các bản báo cáo thì không kìm được sự tức giận mà quát lớn.
Trợ lí Khang thấy anh nói có gì đó sai sai, đợt sản phẩm lần này đạt hiệu quả rất cao, vậy mà anh vẫn chưa hài lòng sao? Nhưng hắn chẳng dám có ý kiến gì, sợ rằng phực ý anh thì toi mạng.
" Làm lại tất cả các báo cáo ngày mai đúng 7 giờ phải có cho tôi " anh dùng ánh mắt lạnh lẽo của mình nhìn qua đám người có mặt ở đây một cái, rồi đứng dậy đi khỏi phòng họp.
Tất cả thấy anh đi thì mới dám thở phào một hơi, bọn họ gắn bó ở Thiên Hoàng khá lâu, từ cái thời ba anh đến nay, nhưng điều đáng nói là anh còn nghiêm khắc hơn ba anh rất nhiều, mọi việc anh đề ra đều phải làm thật hoàn chỉnh và không sai sót dù chỉ một lỗi nhỏ.
Bù lại lương bọn họ tăng lên không ít.
Anh quay lại phòng làm việc, ngã người ra sau ghế, hai tay xoa xoa thái dương, anh làm không có thời gian nghỉ, nên đầu anh đôi lúc có chút đau.
* Cốc.....!cốc.....!cốc *
" Vào đi "
" Chủ tịch, nhạc viện thành phố đưa thư mời ngài, tối mai đến tham dự buổi hòa nhạc " trợ lí Khang đưa thiệp mời cho anh.
" Nói với bên đó tôi sẽ đến đúng giờ " anh cầm tấm thiệp lên xem, sau đó ngước nhìn trợ lí Khang nói.
" Vâng chủ tịch "
Thời gian trôi nhanh đến tối, Hoàng Thiên về nhà là lúc 7h30, quản gia Trịnh biết được tầm giờ này anh về nên ông đã đứng đợi anh trước.
" Thiếu gia đã về, cậu có muốn ăn gì không? Để tôi dặn đầu bếp làm " quản gia Trịnh đưa tay đón lấy áo khoác anh, ông từ tốn hỏi anh.
" Nấu súp được rồi, pha thêm ly cafe mang lên thư phòng cho tôi " anh nhìn quản gia Trịnh đáp.
" Vâng thiếu gia "
Hoàng Thiên nói xong thì đi lên phòng, anh ở lầu 2, và tầng này chỉ có hai phòng, một phòng ngủ và một thư phòng, còn Tỉnh Ngọc Nhiên thì ở lầu 1, từ trước đến nay anh luôn ở phòng này và tất nhiên chỉ có mình quản gia Trịnh mới được vào để dọn dẹp phòng cho anh, những người còn lại thì không.
Khoảng 15p sau thì Tỉnh Ngọc Nhiên trở về, cô ta thấy xe anh ở tầng hầm đoán chắc là anh đang ở nhà, Ngọc Nhiên nhanh chân đi vào.
" Quản gia, Hoàng Thiên về chưa? "
" Về rồi thưa thiếu phu nhân "
" Ông làm việc đi, tôi lên đây " cô ta mỉm cười một cái.
Tỉnh Ngọc Nhiên hí hửng lên phòng mình, trước tiên tắm cái đã, không lâu sau đó cô ta bước ra với chiếc váy ngủ hai dây ngắn còn lộ ra cặp ng/ực to tròn của mình, cô ta cầm chai nước hoa lên xịt khắp cơ thể, nở nụ cười hài lòng trước gương.
Ngọc Nhiên mở cửa ra ngoài cũng vừa hay quản gia Trịnh mang thức ăn lên cho anh, cơ hội của cô ta tới rồi.
" Quản gia để tôi mang lên cho anh ấy " cô ta nhẹ giọng nói.
" Thiếu phu nhân cứ nghỉ ngơi đi, chuyện này tôi làm được rồi " quản gia Trịnh vội từ chối khéo.
" Không sao cứ để tôi " Ngọc Nhiên một mực giành lấy khay thức ăn từ trên tay quản gia.
" Vậy làm phiền thiếu phu nhân " ông do dự một chút rồi mới đồng ý đưa cho cô ta.
Tỉnh Ngọc Nhiên nói vài câu rồi tận mắt mình nhìn thấy quản gia Trịnh đi xuống, cô ta mới yên tâm mà lên chỗ anh, trên tay cầm hai viên thuốc màu trắng, một viên bỏ vào ly cafe, viên còn lại bỏ vào chén súp, cô ta làm