Hoàng Thiên chưa nói là sẽ bỏ qua cho cô ta mà, làm sao anh quên được, chính cô ta đã khiến anh và cô xa nhau thì anh cũng phải cho cô ta trả giá đắt.
Tỉnh Ngọc Nhiên nghe Hoàng Yến nói vậy thì hoảng hốt, cô ta thật sự không ngờ rằng anh lại có những hình ảnh đó, để rồi bây giờ cô ta phải ngậm ngùi chịu thua anh.
" Gì....!gì chứ, chẳng phải anh sẽ không phát tán chúng sao? " cô ta lấp bấp miệng nói.
" Tôi có nói à " anh nhướng mày để cô ta.
" Anh....!anh dám làm điều đó thì tôi cũng sẽ không để yên cho anh, tôi sẽ nói cho mọi người biết cô ta là kẻ chen chân phá hoại hạnh phúc của người khác, anh cứ thử xem " cô ta ra giọng uy hiếp anh
Làm sao mà anh không dám, chỉ dựa vào những câu nói hâm dọa của cô ta thôi chẳng ăn nhầm gì anh, năng lực cô ta còn kém xa anh nhiều.
Mẹ anh giờ mới nhìn thấu bộ mặt thật của cô ta, quá nham hiểm đi, Huỳnh Kim Thủy bà có mắt như mù, lại chọn người phụ nữ này về để làm tổn hại danh tiếng của gia tộc.
" Nếu cô có đủ bằng chứng thì cứ việc " anh thong thả chéo chân ngồi đáp trả lại cô ta.
Nói cũng phải, cô ta không bằng không chứng thì phải làm sao, Ngọc Nhiên chỉ dùng miệng mình để nói thì ai tin cô ta đây.
" Ngày mai cậu cho người tung tất cả những hình ảnh và đoạn video mà chúng ta có được lên các trang báo lớn nhất, tôi muốn ngày mai đồng loạt tin tức phải đưa lên, mau chóng lôi cổ cô ta ra ngoài "
" Vâng chủ tịch "
Vệ sĩ nhận lệnh của anh, hai người cao to lực lưỡng đi tới chỗ cô ta ngồi, không thương tiếc gì mà thẳng tay lôi cô ta đi, mặc kệ cho Ngọc Nhiên gào thét.
" Đồ tồi, tôi sẽ không tha cho các người, buông tôi ra....!"
Giọng nói của Ngọc Nhiên từ từ nhỏ dần và rất nhanh đã không còn nghe tiếng cô ta nữa.
" Quản gia Trịnh vứt tất cả các đồ dùng của cô ta ra ngoài cho tôi, còn nữa ông canh chừng mẹ tôi cẩn thận không được để bà ấy ra ngoài dù một bước, cho đến khi hết thời hạn để bay về Mỹ, nếu ông trái ý tôi thì ông cũng tự cuốn gối ra khỏi đây " khuôn mặt anh không chút cảm xúc, anh làm vậy là muốn cho mẹ có thời gian suy ngẫm lại về hành động mình.
" Tôi hiểu, thưa thiếu gia "
" Hoàng Thiên mẹ xin lỗi, con đừng giận mẹ được không? Tất cả là lỗi của mẹ " bà thấy anh tuyệt tình như vậy thì lòng bà rất đau.
" Không thể "
Anh nói xong thì dứt khoát bỏ đi, một khi bà sỉ nhục, làm tổn thương đến người con gái anh yêu thì anh đã không muốn nói năng gì tới bà nữa, bất luận bà là mẹ anh thì anh cũng không thay đổi quyết định của mình.
Huỳnh Kim Thủy ôm Hoàng Yến khóc, bà hối hận rồi, hối hận vì sự ngu dại của mình, là bà không tìm hiểu rõ ràng mọi việc, chỉ nghe lời một phía, nên mới dẫn đến tình trạng này, có phải anh quá thất vọng về người mẹ như bà không?
" Mẹ đừng buồn, anh hai chỉ nói vậy thôi, để mọi chuyện êm cái đã, nhưng con nghĩ mẹ nên tìm chị dâu giúp đỡ đi, anh hai chỉ nghe lời mỗi chị dâu thôi " Hoàng Yến ôm bà an ủi.
" Được, mẹ biết rồi "
Bà cảm thấy có lỗi với cô, vì những lời nói nặng nhẹ của mình, tại lúc đó bà nghe theo lời của Ngọc Nhiên, bà chưa biết sự thật đã vội trách mắng cô, Huỳnh Kim Thủy thật không còn mặt mũi nào để gặp cô nữa.
Hoàng Yến ở lại để an ủi mẹ mình, cô biết anh không nở giận mẹ lâu chỉ là nhất thời thôi, Hoàng Yến hiểu rõ anh hai mình vẫn luôn thương mẹ, chỉ là hai người tính không hợp nhau một chút.
Tỉnh Ngọc Nhiên bị anh đuổi ra khỏi nhà thì cô ta vác thân về lại Tỉnh gia, đúng là người tính không bằng trời tính, cô ta quá ỷ lại, không biết rằng anh đã nắm được thóp cô ta từ lâu, nhưng không vì thế mà Ngọc Nhiên bỏ cuộc, rồi sẽ có ngày cô ta phục thù.
" Tại sao nhìn con tàn tạ như vậy, đã xảy ra chuyện gì? " Hứa Mỹ Dung nhìn cô hỏi.
" Con đã ly hôn rồi "
" Sao? Tại sao lại ly hôn? Vậy còn tài sản thì sao? " cái gì cái bà ta vẫn phải hỏi đến tiền trước.
Trong đầu cô ta biết thế nào mẹ mình cũng hỏi như vậy, tài sản quan trọng lắm sao, tại sao lại không quan tâm đến cô ta chứ.
" Không có, mẹ đừng hỏi nữa được không? " cô ta lớn tiếng nói thì bỏ lên phòng.
Hứa Mỹ Dung đứng đó nhìn Ngọc