Cả đêm qua anh không hề chợp mắt được một giây nào, mỗi tối anh đều ôm cô nên anh đã quen với điều đó, còn bây giờ thì không, anh thật chẳng thích nghi được.
" Em mang này vào cho Liên Chi giúp anh "
" Vâng, để em "
Sáng ra anh đã làm bữa sáng cho cô, vì cả ngày hôm qua cô chưa bỏ gì vào bụng, anh biết cô không thể nhịn đói được lâu với một phần cô nhịn ăn như vậy sẽ kiệt sức mất.
Hoàng Yến nghe theo lời anh hai mình, mang khay thức đi đến đứng trước cửa phòng Liên Chi, Hoàng Yến đưa tay lên gõ cửa
* Cốc....!cốc....!cốc *
" Chị dâu là em, mở cửa cho em được không? Em mang thức ăn đến cho chị " Hoàng Yến nói vọng vào.
Liên Chi lúc này cũng đã thức rồi, cô nghe tiếng Hoàng Yến gọi thì do dự một chút cũng mở cửa cho vào vì người cô giận là anh chứ không phải Hoàng Yến, với lại hai người cũng thân nên cô mới để Hoàng Yến vào.
" Chị dâu, em có mang ít cháo cho chị đây " Hoàng Yến nhẹ giọng nói.
" Đừng gọi chị dâu nữa, chị và anh ấy đã chia tay rồi " giọng cô buồn bã đáp.
Hoàng Thiên đứng bên ngoài nghe rất rõ lời cô nói, anh đã chấp nhận đâu, anh không bao giờ từ bỏ cô, chỉ là hai người đang giận nhau thôi.
Anh nhìn cô qua khe cửa khi nãy Hoàng Yến chỉ đóng hờ lại thôi, để anh có thể thấy được cô.
Nhìn khuôn mặt tiều tụy và đôi mắt sưng húp của cô khiến anh đau xót không thôi, anh rất muốn chạy thật nhanh đến chỗ cô và ôm cô vào lòng nhưng hiện tại anh không thể làm gì khác ngoài việc quan sát cô từ xa.
Hoàng Thiên có việc nên cũng không nén lại đó lâu được, trước khi rời đi anh còn quay đầu nhìn cô một cái.
" Em đã gọi chị là chị dâu thì cả đời này cũng không thay đổi "
Liên Chi im lặng không đáp lại, tuy cô chẳng muốn nghe hai từ đó chút nào nhưng cô lại không thể làm khó Hoàng Yến, dù sao thì Hoàng Yến cũng là người ngoài cuộc.
" Chị ăn đi, đừng lo, em nấu đấy " Hoàng Yến thấy Liên Chi cứ lưỡng lự không chạm đến khay thức ăn kia nên cô gọi thêm lần nữa.
" Cảm ơn em " cô nở nụ cười gượng gạo.
Hoàng Yến nhìn đồng hồ cũng đến giờ rồi, cô cười nhẹ, sau đó bật tivi trong phòng của Liên Chi lên, Hoàng Yến rất mong chờ tin của ngày hôm nay.
Trợ lý Khang đã làm theo lời căn dặn của anh, hắn đưa tất cả các bằng chứng liên quan đến Tỉnh Ngọc Nhiên lên, sáng nay chủ đề hot nhất là chuyện ly hôn của Đông Phương Hoàng Thiên chủ tịch tập đoàn Thiên Hoàng và tiểu thư của Tỉnh gia, vụ này được đưa lên khắp các mặt báo, phương tiện truyền thông, ai ai cũng đều biết đến.
Cùng lúc này tivi cũng bắt đầu phát tin, Liên Chi ngồi đó lắng tai nghe, động tác của cô chợt dừng lại khi bản tin đó nhắc tên anh, và bất ngờ hơn là vụ ly hôn của anh.
À thì ra cô gái tên Tỉnh Ngọc Nhiên lần trước đã ra tay đánh cô là vợ của anh sao?
Nhưng tại sao lại ly hôn, còn vụ ngoại tình kia là sao? Chẳng phải mẹ anh nói hai người đã có con với nhau rồi à, còn rất hạnh phúc.
Đôi mày Liên Chi bất giác cau lại, nếu cô ta đã ngoài tình như vậy, chẳng lẻ đứa con trong bụng của cô ta không phải là....
Liên Chi chắc rằng anh đã biết vụ cô ta ngoại tình từ lâu, nhưng tại sao anh lại để đến tận bây giờ mới ly hôn, hàng vạn câu hỏi đặt ra trong đầu cô.
" Chị dâu, chị đang nghĩ về chuyện anh hai đúng không? Thật ra anh hai không hề yêu cô ta, cũng không có con với cô ta, việc anh hai cưới cô ta là do mẹ.
Em mong chị có thể suy nghĩ lại, anh hai rất yêu chị và em cũng rất quý chị, người hiểu rõ tình cảm của anh hai nhất là chị, đừng để đánh mất nhau rồi mới thấy hối tiếc, em chỉ nói thế thôi, sau này anh ấy sẽ nói rõ cho chị nghe, chị ăn đi, em ra ngoài đây, không làm phiền chị nữa " Hoàng Yến chỉ nói sơ sơ cho Liên Chi hiểu rõ vấn đề và mong cô có thể suy nghĩ kĩ về quyết định của mình.
" Được " Liên Chi cười đáp.
Hoàng Yến rời đi, để lại cô một mình ở trong phòng, Liên Chi cũng ngồi lại suy nghĩ về lời mà em gái anh nói khi nãy, đúng cô hiểu rất rõ tình cảm của anh đối với mình, thật lòng mà nói cô rất yêu anh và cô cũng không muốn đánh mất anh.
Nhưng cái cô giận nhất là anh đã nói dối cô, anh cũng có thể nói cô nghe