Ngày hai mươi chín tháng Chạp năm Thánh Khải đầu tiên, hoàng đế đại hôn, lập Thù Vận Đổng thị làm hoàng hậu. Thiên hạ cũng không có nghị luận sôi nổi như trong tưởng tượng. Cũng phải, hàng ngàn hàng vạn dân chúng vẫn đang phải sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, sắp chết đói đến nơi, ai còn hơi sức đâu mà ngồi bàn tán chuyện linh tinh.
Trạm Hi lấy cớ dân chúng khốn khổ, ngân khố quốc gia trống rỗng, làm hôn điển qua loa cho xong. Nhưng có vài hình thức vẫn phải làm, khi trời vừa tối, một nhóm lớn cung nữ thái giám vây quanh nàng đi tới cung Duyên Phúc. Ánh mắt Trạm Hi đảo qua bốn phía, rồi mới nhìn tới tân nương tử đang che khăn voan ngồi ngay ngắn trên giường, phất tay cho lui tất cả những người không liên quan, chỉ chừa lại Ngân Nguyệt và Tử Đoan bên cạnh, sau đó lập tức xốc khăn voan lên, không buồn để ý tới những nghi thức cần phải làm, chỉ quan sát mỹ nhân trước mặt, cười nói: "Hoàng đế cưới vợ, đại để cũng giống dân gian, chẳng qua là thêm chút xa hoa rườm rà."
Mỹ nhân không buồn không vui, trên mặt chẳng hề có một chút diễn cảm, lạnh lùng nói: "Nô tì bái kiến hoàng thượng."
Trạm Hi ngồi xuống đối diện nàng, cầm một khối bánh ngọt lên, cắn một miếng rồi ném đi, "Ngươi không nên oán hận trẫm, có hận thì hãy hận Đổng Hoa và Đổng Bình. Đám vô sỉ đó, suốt ngày mở miệng là những lời nhân nghĩa đạo đức, nhưng chỉ toàn lũ súc sinh ra vẻ đạo mạo. Lúc đầu thì nói nữ tử mến nhau như trẫm là tà đạo làm trái luân thường, giờ thấy có lợi, còn chả phải ngoan ngoãn đưa ngươi vào cung sao?"
Đổng Thù Vận cười lạnh: "Lời này của hoàng thượng nô tì nghe không hiểu. Hoàng thượng cưới nô tì vốn cũng đâu có khác gì với cưới huynh trưởng của nô tì? Đều là chỉ nhốt tại thâm cung này qua ngày đoạn tháng. Chẳng qua cưới nô tì thì sẽ đánh nát thể diện Đổng gia, gϊếŧ gà dọa khỉ. Nô tì có thể hận ai chứ? Ai cũng chẳng dám hận."
Trạm Hi có chút tán thưởng: "Thú vị. Không ngờ hoàng hậu là người thông minh. Đã như thế, trẫm an tâm rồi. Hoàng hậu nhất định sẽ là một mẫu nghi thiên hạ an phận thủ thường."
Đổng Thù Vận cười tự giễu, "Hoàng thượng mới là người thông minh, thân phận còn tôn quý hơn nô tì nhiều lắm, vì sao không an phận thủ thường, ở Đoan làm một nữ nhân giúp chồng dạy con đây?"
Trạm Hi nghiền ngẫm nhìn chằm chằm Đổng Thù Vận, khóe miệng nhếch lên một tia cười nhẹ, đi đến gần nàng, vươn tay nâng cằm của nàng lên, khiến cho nàng phải ngẩng đầu nhìn mình, mê hoặc nói: "Khuôn mặt này của trẫm có đẹp không?"
Đổng Thù Vận đỏ bừng cả mặt, trong mắt rốt cuộc toát ra ý thẹn thùng của tiểu nữ nhi, nàng không phải không thừa nhận, khuôn mặt này của Trạm Hi chứng thật có thể mê hoặc bất luận kẻ nào —— Dù cho là nam hay nữ.
"Ngươi là định nói với trẫm, ngươi cũng giống trẫm, thân bất do kỉ?" Trên mặt Trạm Hi là nụ cười đầy trào phúng, "Giúp chồng dạy con? Trẫm không phủ nhận giữa nam và nữ có chân tình. Nhưng mà trẫm tuyệt đối sẽ không cho phép người trong thiên hạ này phỉ báng tình cảm giữa trẫm và hoàng quý phi. Chẳng lẽ tình cảm giữa nam và nữ mới đáng được chúc phúc, còn tình cảm của trẫm là tội ác tày trời? Tình yêu giữa trẫm và nàng ấy có gây hại đến ai? Hại đến ai nào? Trẫm, tranh thiên hạ này, bởi vì nàng ấy và trẫm. Nếu như trong tay trẫm và nàng ấy không có quyền lực, thì cũng sẽ giống như ngươi, bị trở thành quân cờ mặc người định đoạt. Ngươi cảm thấy những tên nam nhân kia sẽ bỏ qua cho trẫm và nàng ấy sao? Có lẽ kết cục còn thảm hơn ngươi rất nhiều.Thiên hạ này không phải là thiên hạ của nam nhân, cũng không phải là thiên hạ của nữ nhân, mà là thiên hạ của người có cường quyền."
Đổng Thù Vận bị đôi mắt đen như mực kia của nàng hấp dẫn lấy, không tự chủ được bật thốt lên hỏi: "Hoàng thượng không sợ miệng lưỡi người đời ư?"
"Miệng lưỡi người đời? Sợ gì chứ? Kẻ đi theo trẫm, cầu chính là vinh hoa phú quý, quang vinh dòng họ, trẫm sẽ cho bọn họ những thứ đó là được rồi. Dân chúng trong thiên hạ này, cầu cũng chỉ là cuộc sống ấm no, trẫm sẽ thực hiện điều đó cho bọn họ. Còn cái đám nho sinh ngoan cố cổ hủ dám mở miệng chống đối, trẫm sẽ gϊếŧ cửu tộc nhà hắn. Như vậy thì ở đâu còn miệng lưỡi người đời? Ở đâu còn đáng sợ nữa nào?" Trạm Hi tươi cười tự tin xán lạn, chói lóa mắt Đổng Thù Vận, nàng như có ảo giác, cả thân thể mình đang đỏ lên như bị thiêu cháy giống khuôn mặt lúc này, nàng không tự chủ được run giọng: "Nếu đến hoàng thượng cũng nói chính mình còn không thể tự làm chủ, vậy sao không thông cảm một chút cho nô tì."
Trạm Hi buông nàng ra, hờ hững cười nói: "Trẫm vốn biết hoàng hậu là một người hiểu chuyện, có lời gì cứ nói thẳng đi."
Đổng Thù Vận ổn định lại tinh thần, "Nô tì nghe nói hoàng thượng có một nghĩa tử, nô tì muốn nuôi thằng bé bên người."
Trạm Hi không thèm để ý cười ha ha đáp: "Ân chuẩn."
Đổng Thù Vận ngược lại không hề nghi ngờ, dùng một nghĩa tử đến ổn định lòng của Đổng gia, nếu Trạm Hi có thể lên làm hoàng đế, chắc chắn lòng có thể sắt đá đến hạ được quyết tâm. Nàng nói tiếp: "Đường tỷ Đổng Thù Tình của nô tì là chính phi của Mẫn Huyễn tiền triều, mong hoàng thượng có thể đối xử tử tế với tỷ ấy."
"Đây mới là lời tâm huyết của ngươi đi. Chuẩn tấu!" Dứt lời, Trạm Hi cười dài rời khỏi. Đổng Thù Vận chỉ còn nghe thấy giọng nói cao vút của thái giám ngoài cung cất lên —— "Bãi giá đến cung Thanh Y." Lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra đã thành công. Lúc trước khi Đổng gia muốn đưa nàng vào cung, nàng đã có quyết định, thẳng thắn nói rõ ràng với hoàng thượng. Giáo huấn của đường tỷ ngay trước mắt, nàng thật không muốn làm một quân cờ mặc người định đoạt, sau đó khi hết giá trị sẽ bị bỏ quên. Có điều Đổng gia cũng là huyết mạch chí thân của nàng, sao có thể thật sự liên thủ với hoàng thượng hủy Đổng gia? Tư thế hôm nay của nàng chính là muốn nói cho hoàng thượng, nàng sẽ không gây chuyện, nhưng cũng cầu hoàng thượng giúp nàng hoàn thành sứ mệnh, tiện có một kết quả báo cáo cho Đổng gia. Nàng tin tưởng hoàng thượng có thể hiểu được, dù sao có thể dùng thân nữ tử để lên ngôi đế, thì tâm tư và thủ đoạn chắc chắn cao hơn hẳn thường nhân. Có điều sau khi nghe một phen lời nói của hoàng thượng tối nay, nhưng thật ra lại khơi gợi lên sự tò mò thật lớn của nàng với Mẫn Tiên Nhu. Sắc mặt nàng đột nhiên đỏ ửng, Hai nữ tử sẽ ân ái thế nào nhỉ?
.
Còn ở bên trong cung Thanh Y, lúc này chờ đợi Trạm Hi chẳng hề là nồng tình mật ý của Tiên Tiên, mà chỉ có lạnh lùng. Hóa ra bởi Trạm Hi vô ý, đã quên tay mình vừa mới chạm vào Đổng Thù Vận, trong lúc nàng vừa đưa tay ôm lấy Mẫn Tiên Nhu định âu yếm thì, hương thơm không phải của hai nàng lập tức khiến Mẫn Tiên Nhu giận tái mặt. Trạm Hi hối hận không thôi, lập tức sai người múc nước rửa tay, chà chà cọ rửa đi cọ rửa lại mấy lần, mới lau khô tay rồi cười nịnh nọt tới gần Mẫn Tiên Nhu, tỉ mỉ thuật lại lần nữa cuộc nói chuyện giữa nàng với Đổng Thù Vận, lấy lòng cười nói: "Ta là người không chịu nổi hấp dẫn vậy sao? Trước đây bao nhiêu mỹ nữ chủ động nhào vào lòng ta như vậy, không phải ta cũng đâu có động tâm chút nào. Tiên Tiên, nàng tha thứ Hi Hi lần này đi, ngày sau ta nhất định sẽ cách xa nàng ấy."
Mẫn Tiên Nhu đột nhiên rơi lệ, "Em cũng biết Hi Hi sẽ không làm chuyện có lỗi với em. Nhưng chẳng biết vì sao, cảm giác em lúc này lại rất bất an buồn bực. Em cũng chán ghét chính mình như vậy. Hi Hi, liệu Hi Hi có thấy em phiền không? Có chán ghét em như vậy không?"
Trạm Hi vội vàng kéo nàng vào trong lòng, vỗ nhè nhẹ lên lưng của nàng, dịu dàng an ủi: "Sao có thể chứ? Mặc kệ Tiên Tiên của ta trở thành dạng gì, ở trong mắt Hi Hi đều là đẹp nhất. Nàng đừng suy nghĩ nhiều quá, Chu y quan từng đặc biệt dặn dò ta, giai đoạn đầu mang thai tâm tình sẽ thường xuyên thay đổi, đây là hiện tượng bình thường. Lúc trước mẹ của ta cũng giày vò cha ta không ít đó. Một thời gian nữa sẽ quen thôi."
Nghe Trạm Hi nói vậy, tâm tình Mẫn Tiên Nhu quả thật tốt hơn rất nhiều, chợt hồi thần lại, chất vấn: "Hi Hi đưa tiểu Trạm Vinh cho Đổng Thù Vận?"
Trạm Hi nhất thời á khẩu không trả lời được, muốn đánh trống lảng chuyển đề tài, cười cười mong bỏ qua. Nào biết Mẫn Tiên Nhu nhất quyết không buông tha, nói: "Hi Hi đừng cho là em không biết Hi Hi đang nghĩ gì? Hi Hi lại tính học theo kiểu của cha Hi Hi, tạo ra một địch nhân cho con gái chúng ta, dùng để rèn luyện con bé. Em không đồng ý, em muốn giữ tiểu Trạm Vinh lại, hôm qua nó còn cười với em đấy."
"Ta cũng là bất đắc dĩ mà. Con gái của chúng ta không như chúng ta, thiên hạ mà tương lai con bé sống chính là thái bình thịnh thế, không có địch thủ, không có rèn luyện, sao có thể thành châu báu. Trạm Vinh đi theo Đổng Thù Vận,