Trăng sáng giữa trời, hoa tuyết đầy đất, cái lạnh của từng bông tuyết trong trẻo thấm vào người khiến tinh thần cực kỳ tỉnh táo. Trạm Hi chấp nhất muốn tự tay dẫn Mẫn Tiên Nhu đi xuống cổng thành, lông mày nhíu lại vì tay mềm của người yêu quá lạnh, giọng không khỏi có chút trách cứ: "Rõ ràng đã bị lạnh, mà vẫn còn cố chịu cùng đứng với ta? Nếu như bị lạnh tới nhiễm phong hàn thì phải làm sao? Chu y quan vẫn luôn mãi dặn, hiện nay nàng đang mang thai, không thể sinh bất cứ bệnh chi." Trạm Hi giữ hai tay Mẫn Tiên Nhu trong lòng bàn tay mình, không ngừng xoa nắn. Mẫn Tiên Nhu chỉ hờn dỗi liếc nàng một cái, chứ không nói lời nào.
Quách Trinh đi theo phía sau, không hề cảm thấy kinh ngạc trước cảnh này, chỉ vui vẻ nói: "Hoàng thượng, Mẫn Dục đang trải qua cái Tết này chẳng hề dễ chịu. Y mới đăng cơ mấy ngày, Mẫn Huyễn đã liên hợp với nhiều lão hủ liều chết trung với tiền triều cầm thánh chỉ tới trắng trợn ra oai. Những người đó đều là người của các sĩ tộc có chút danh vọng ở địa phương, Mẫn Dục lại gánh cái danh hiền, nhất thời chưa dám làm gì cả. Đám lão già đó đưa ra yêu cầu muốn Mẫn Dục thoái vị rồi phụ trợ Mẫn Huyễn kế vị, có điều thủ hạ của Mẫn Dục sao cam lòng chứ? Vì thế hiện giờ cả hai phe đang giương cung bạt kiếm, tranh cãi cực kỳ gay gắt. Bây giờ toàn bộ phía Nam đang rất náo nhiệt."
Trạm Hi cười nói: "Cái người tên Mẫn Dục này một mực cầu hiền. Trẫm năm đó cũng từng được lĩnh giáo qua."
Quách Trinh cũng cười nói: "Nghịch tặc này luôn tự xưng mình là chính thống tiền triều, giờ xem y còn có lý do gì để giải thích nữa đây? Gϊếŧ Mẫn Huyễn thì sẽ bị người mượn cớ chỉ trích, xem lúc đó y còn cách nào dùng cái danh chính thống để kêu gọi thiên hạ nữa không? Còn không gϊếŧ Mẫn Huyễn, thì y chỉ có thể bị phiền nhiễu không ngừng. Gϊếŧ hay không gϊếŧ đều là thế khó, kế này quá hay. Lão thần như nhìn thấy bóng dáng kỳ mưu diệu trí của nương nương khi khiển trách lũ binh phỉ hồi năm tuổi, chẳng lẽ nương nương là tiên nhân hạ phàm?"
Lời nịnh nọt này của Quách Trinh lại chẳng hề được Mẫn Tiên Nhu đáp lại. Mẫn Tiên Nhu vẫn như cũ chỉ dựa vào lòng Trạm Hi, mặt chẳng chút đổi thay hay nói năng gì. Ngược lại Trạm Hi cười nhạt nói: "Mẫn Thuân để lại cái non sông rách nát này, trẫm muốn tu chỉnh cũng cần có thời gian. Trẫm tính hết tháng Giêng sẽ mở khoa thi tuyển sĩ, Quách tướng thấy sao?"
Vuốt mông ngựa mà vuốt hụt khiến Quách Trinh hơi xấu hổ, thấy hoàng thượng hỏi thế y nhanh chóng trả lời: "Mở khoa thi tuyển sĩ quả là hành động mua chuộc nhân tài của minh chủ. Chỉ là như thế những cựu thần tiền triều kia cũng sẽ lập tức biết hoàng thượng đã có ý muốn thay bọn họ, nhất định sẽ chẳng chịu bỏ qua. Hiện nay Mã Chí Khiết đã xuất kinh trù lương, e rằng những cựu thần kia lại càng không dễ dàng thuận theo. Đã sắp tới vụ gieo đầu xuân, nếu thật xảy ra bất trắc, chỉ sợ chẳng thể trông cậy gì vào vụ thu hoạch năm sau." Lời này là y phải đắn đo vài lượt trong đầu mới dám từ tốn nói ra. Đến cùng suy nghĩ của hoàng thượng thế nào y vẫn chưa cân nhắc được. Thật muốn mượn tay dân náo động để trừ bỏ hai nhà Đổng - Mã? Tân triều mới vừa lập, đại kỵ nhất là để dân nổi dậy khởi nghĩa, thật khác xa một trời một vực với cách hành sự trầm ổn của hoàng thượng những năm qua. Quách Trinh thầm tự phủ quyết điều đó, sau đó lại nghĩ, Lúc này hoàng thượng nóng lòng chiêu mộ nhân tài, thật có thể thông cảm được tâm lý này. Có điều dù sao cũng là đánh cỏ động rắn, để những cựu thần kia dựng lên hàng rào cảnh giác, thì nhất định sẽ không còn lộ ra quá nhiều để bị tóm đuôi cáo. Đến lúc đó nếu quân chủ muốn diệt trừ ung nhọt, thì cục diện rất có thể sẽ rơi vào thế khó. Tuy nhiên y biết rõ nói nhiều tất sẽ nói hớ, nên cẩn thận trước từng ngôn từ. Hoàng thượng và hoàng quý phi đều là người thông minh, chỉ cần thoáng chạm đến thôi, chắc chắn hai nàng sẽ hiểu.
Trạm Hi khẽ lướt mắt qua nhìn y một cái, rồi chậm rãi nói: "Nhân tài là gốc rễ của quốc gia, trẫm sao có thể chỉ vì được – mất nhất thời mà không màng tới mặt quan trọng hướng đến hòa bình và ổn định lâu dài cho triều Đại Đoan chứ? Điều trẫm sầu lo chính là, chỉ sợ những sĩ tử kia vì không coi trọng nữ hoàng đế là trẫm, mà không chịu đến dự thi."
Quách Trinh bị cái quét mắt kia kích sợ đến lông tơ dựng đứng, theo phản xạ mà cúi thấp đầu. Hôm nay y càng ngày càng sợ hãi trước vị nữ thiên tử thiếu niên này, chỉ mới hơn một tháng trước y còn có thể trò chuyện vui vẻ trước mặt Đoan vương, mà giờ đây đứng trước mặt hoàng thượng chỉ có thể thật cẩn thận không dám đi sai bước nhầm. Cái vị trí chí tôn nhất thiên hạ này, bất kể là nam hay nữ, một khi ngồi lên rồi đều sẽ thay đổi. Trong đầu y hồi hộp căng thẳng suy tư nên trả lời hoàng thượng thế nào. Mấy kẻ phần tử tri thức ở thiên hạ này ai mà chẳng có chút thanh cao kiêu ngạo, coi việc nam tôn nữ ti là điều hiển nhiên, ai sẽ muốn kéo mặt xuống đi khuất phục một nữ đế chứ? Bản thân y biết hoàng thượng tài mưu kiệt xuất, nhưng mà những người ngoài kia sao biết được việc này? Chuyện này quả thật rất khó, nhưng những lời này tuyệt không thể nói, làm thần tử là bất cứ lúc nào cũng phải ủng hộ quân chủ. Bao ý nghĩ cứ thế ở trong đầu lăn lộn, cân nhắc mãi, cuối cùng đành cười nói: "Hoàng thượng, dù thư sinh có lòng khí phách đi nữa, nhưng coi trọng nhất vẫn là ân tri ngộ. Hoàng thượng cứ dùng thành tâm đối đãi là được rồi."
Trạm Hi tán thưởng: "Trẫm liền biết Quách tướng có chủ ý mà. Ngươi hãy thay trẫm nghĩ một đạo thánh chỉ, để trẫm mở khoa tuyển sĩ, không quan tâm dòng dõi, chẳng phân