Gươm tuốt khỏi vỏ, nỏ đã căng dây, không còn đường lui! Những người ở đây đều biết rõ điều đó, giờ chỉ chờ đợi xem hoàng thượng sẽ xử trí thế nào.
Vẻ mặt những tử sĩ kia cũng đầy tràn quyết tuyệt cùng bi tráng. Đáng lẽ theo kế hoạch ban đầu chỉ cần Đổng thái sư ra mặt, bọn hắn liền lập tức phản chiến giả bộ ăn năn, bởi vì theo lẽ thường hoàng thượng sẽ cố kỵ miệng lưỡi người đời và muốn thu phục lòng sĩ tử trong thiên hạ, nhất định sẽ không thể hạ thủ tàn nhẫn với bọn hắn, nhưng hiện giờ đã đến nước thốt ra lời chửi mắng ác độc đó, vậy cũng chỉ còn một con đường chết. Đã là người, ai mà chẳng có khát vọng muốn sống, nhưng nếu đã lâm vào tình thế chuyển từ đường sống sang đường chết, bất kể ai cũng chẳng thể trấn định tự nhiên.
Có điều nét mặt của Trạm Hi vẫn trầm tĩnh như nước, không có bất cứ gợn sóng nào, dáng người kiên cường như cây thanh tùng vẫn đứng ngạo nghễ, phảng phất như cõi đời này dù có những cơn gió nghị luận hung mãnh hơn hay lòng người rét lạnh cắt da cắt thịt tàn nhẫn hơn nữa đều không thể khiến tinh thần của nàng dao động nửa phần. Khí độ thản nhiên ấy đã làm khuất phục rất nhiều trái tim kẻ có học ở đây. Chỉ là mọi người đều không biết, trong lòng Trạm Hi lúc này như nước sôi ùng ục, đối với bất kỳ người nào, lời nói đó đều là vũ nhục cực kỳ, huống chi với đấng thiên tử như nàng! Những kẻ quỳ bốn phía quanh đây đều là thần dân của nàng, vốn nàng nên giống như sự tồn tại của một vị thần cao cao tại thượng bễ nghễ thiên hạ, vậy mà giờ phải chịu cảnh bị bọn đạo tặc làm nhục nhã như vậy. Tuy nhiên nàng lại không thể lập tức hạ lệnh bắt gϊếŧ đám vô sỉ này, nếu không sẽ làm người trong thiên hạ lầm tưởng rằng vì nàng bị nói trúng tim đen mà thẹn quá hoá giận. Nàng nhất định phải nói đạo lý rõ ràng, để người trong thiên hạ tin phục, sau đó mới dễ dàng gϊếŧ hết đám nghịch tặc này.
Cật lực ổn định tâm trạng, trong đầu Trạm Hi không ngừng nhớ về ánh mắt dịu dàng cổ vũ của Mẫn Tiên Nhu, sau đó đưa mắt nhìn quanh bốn phía, chỉ có mình nàng cao cao tại thượng nhìn xuống đám người phía dưới, bỗng nhiên trong tim dâng lên một cỗ hào khí duy ngã độc tôn. Đúng vậy, trẫm vốn đứng đầu cả thiên hạ, ai có thể đạp đổ trẫm cơ chứ? Cảm giác phẫn hận oán độc vơi đi, cả người lập tức thả lỏng, Trạm Hi đưa mắt liếc nhìn thiên hạ, cười ngạo nghễ, giọng nói bình tĩnh tự tin: "Lên ngôi theo ý chỉ của thần, trẫm đã có thể ngồi được vị trí hoàng đế này, thì trời cao tự nhiên đã trao cho trẫm khả năng truyền thừa huyết mạch. Trạm thị của trẫm bảy trăm năm nay đều một mạch đơn truyền, kéo dài không dứt, dị sự như thế từ xưa đến nay chưa từng có, chỉ có duy nhất Trạm thị của trẫm mới có dị năng này. Nếu không phải hậu duệ của thần, được trời cao phù hộ, thì sao làm được như thế? Lúc trước, Cao Tổ Mẫn Quang của tiền Tấn từng có ý chỉ, nếu Trạm thị của trẫm sinh ra không phải huyết mạch thì không được kế thừa tước vị. Các triều đại Tấn đế đều sẽ phái người tới Đoan lấy máu nghiệm thân, chứng thật người sinh ra đều là huyết mạch chí thân của Trạm thị, sách sử đều ghi rõ điều này. Chư vị ở đây cũng là học trò, chắc hẳn cũng biết."
Một tên tử sĩ thấy các thí sinh bắt đầu có vẻ dao động, sợ những người này sẽ bị lời nói của hoàng thượng mê hoặc, liền vội kêu ầm: "Vậy thì sao? Ai thèm quan tâm gia phả nhà ngươi có bao nhiêu đời đơn truyền, khi đó Trạm thị của ngươi đều là nam tử, nhưng hiện nay ngươi lại là nữ tử." Lời này tuy nghe có lý, nhưng người ngoài nghe lại cảm thấy người này nói ra thật có chút ngang ngạnh. Dân chúng quỳ bên dưới đều hiểu, nhà ba đời đơn truyền đã hiếm thấy, năm đời đơn truyền thì càng ít hơn, đến bảy tám đời đều đơn truyền thì cơ hồ chưa từng nghe thấy, vì thế Trạm thị tới tận bảy trăm năm đều đơn truyền thì quả thực không thể nào tin nổi, trừ phi thật sự có thần tiên phù hộ.
Trạm Hi sớm thu hết nét mặt của mọi người vào đáy mắt, cảm thấy càng bình tĩnh ung dung hơn, chính nghĩa lẫm liệt nói: "Thiên hạ biến đổi lớn, tất có dị tượng xảy ra. Lúc tiền Tấn lập quốc từng có câu ca dao lưu truyền, 'Bên bờ Trạm Thủy có đảm đương, bảy trăm năm sau lập thành triều'. Trẫm sinh ra, chính là lời cảnh báo cho tiền Tấn. Đáng tiếc Tấn Mạt đế chẳng những không biết ăn năn sửa đổi, mà ngược lại còn hoàn toàn khiến tình hình nước nhà trở nên càng tàn tạ mục nát. Việc ác như thế, trời cao sao có thể khoan dung? Trẫm thuận theo ý trời, ứng với lòng dân, thống nhất non sông bốn biển, tất nhiên sẽ làm thiên hạ thái bình bách tính an vui."
Trong ánh mắt chúng học trò đã dần dần hiện lên vẻ tin phục, có vài người còn không nhịn được gật đầu hưởng ứng. Trạm thị đã tồn tại từ khi tiền Tấn khai quốc, luôn luôn rất có quyền thế, sau bảy trăm năm đơn truyền thì đột nhiên xuất hiện một nữ nhi, đây đúng là dị tượng phát sinh. Lúc trước khi lão Đoan vương Trạm Tuân lập con gái làm thế tử, còn từng khiến thiên hạ xôn xao ngạc nhiên, hóa ra là có ngụ ý này.
Những tử sĩ kia thấy tình thế không ổn, càng nâng cao giọng hét to: "Nói đến nói đi, đều không cải biến được sự thật ngươi là nữ tử. Cho dù trời cao có cho ngươi lên ngôi vị hoàng đế, nhưng ngươi lại không biết tự trọng, không chiêu nạp hoàng phu, lại dan díu cùng nữ tử, công bố phi tần của mình mang thai! Thật không biết đã bí mật bắt dã nam tử nào đến dâʍ ɭσạи cung đình." Lời này quá thô tục khiến chúng học trò nghe xong đều khẽ nhíu mày.
Trạm Hi đã nắm chắc thắng lợi trong tay, không ngờ đám phản tặc này đã thừa nhận mình lên ngôi hoàng đế là theo ý của trời, vậy tương đương với thành công hơn một nửa. Thần đã cho nàng làm hoàng đế, vậy đương nhiên thần cũng sẽ cho nàng ít dị năng, bằng không sao thể hiện được nữ tử như nàng là độc nhất vô nhị trong thiên hạ. Bây giờ nàng chỉ cần nói rõ nguyên do nàng có thể kéo dài huyết mạch là được, mà cái nguyên do ấy dù cho bây giờ chưa thể làm cho người trong thiên hạ tin được, cũng chẳng quan trọng gì, chỉ cần bọn họ nửa tin nửa ngờ, là cũng đủ điều kiện để kéo đám người kia đi chém đầu hết. Sau khi bán tín bán nghi rồi có hỏi lại nàng, thì cũng đã là chuyện lúc sau.
Lúc này quanh thân Trạm Hi như đang tỏa hào quang vạn trượng, khiến cho người người sợ hãi, nàng cất tiếng cao vút vang vọng: "Trạm thị ta chính là hậu duệ của thần, bẩm sinh trên lưng có bớt phượng hoàng, đây chính là dấu ấn thần ban, cũng là nguồn gốc của khả năng kéo dài huyết mạch, không liên quan tới giới tính là nam hay nữ. Việc này không người dân Đoan nào không biết." Việc thần thánh hóa dòng tộc Trạm thị như thế này thật ra nhờ vào công ban tặng của vị tổ tiên Trạm Bí. Lúc trước bà sợ Tấn cao tổ không chịu bỏ qua Trạm thị, khư khư cố chấp vạch trần thân phận nữ tử của bà, kêu gọi thiên hạ cùng thảo phạt diệt trừ dòng tộc mình. Vì vậy đã cố ý lưu truyền trong dân gian rằng dòng họ Trạm thị có được thần lực, quy việc có thể sinh nở nhờ thần, hoàn toàn loại bỏ việc cần phụ thuộc vào sự quan hệ giao hợp của nam nữ, chuẩn bị sẵn sàng mọi biến cố có thể phát sinh, cho dù tương lai có bị vạch trần thân phận nữ tử, cũng đã có lý do để ứng đối với thiên hạ. Không thể không nói, Trạm Bí này thật sự là một nữ nhân kỳ tài, tâm tư kín đáo thủ đoạn chu toàn đến mức tận cùng.
"Nếu như trẫm giống phàm phu tục tử bình thường chiêu mộ hoàng phu, lúc đó mới thật sự làm trái thiên đạo, khiến cho huyết mạch của Trạm thị bị hỗn loạn, chắc chắn sẽ bị thần trách trời phạt." Trạm Hi lãnh ngạo nhìn bao quát chúng sinh phía dưới, các ngươi không phải dùng việc trọng nam khinh nữ tới ép trẫm sao? Vậy trẫm sẽ dùng ý tứ này chỉ trích ngược lại các ngươi. Nam nữ hòa hợp sinh hạ huyết mạch chẳng phải đều thuộc về nam tử, các ngươi bảo trẫm đi chọn nam nhân, vậy huyết mạch Trạm thị của trẫm không phải sẽ bị đứt đoạn mất? Huyết mạch thần tộc của trẫm sao còn có thể kéo dài được đây?"
Thấy vẻ mặt mọi người sôi nổi bày tỏ sự tin phục, những tử sĩ kia nhất thời á khẩu không thể thốt được lời phản bác nào. Tình huống này đã vượt ra khỏi tầm dự đoán của bọn hắn. Lúc trước khi bàn bạc kế sách, Đổng Hoa hoàn toàn không suy nghĩ đến những lời đồn đãi có liên quan tới Trạm thị ở Đoan, người ở địa vị trên cao thường thích tô vẽ cho chính mình, thường hay tạo ra một vài truyền thuyết cố gắng tạo sự liên quan giữa sự đơn truyền trong dòng tộc mình với kỳ tích nhờ thần, đây là việc mà bất cứ một triều đại nào cũng sẽ làm khi muốn cướp ngôi của một