****Mặt trời vừa lặn không lâu, làn gió nhẹ vẫn còn mang theo nhiệt độ ấm áp.
Trước cửa căn hộ bình thường trong khu nhà máy sản xuất ô tô, một học sinh cấp ba đang gõ cửa nhà.
"Đại Trang, đêm nay khu vui chơi Phù Dung Hà tổ chức kỷ niệm mười năm thành lập đấy, giá vé giảm phân nửa còn có rất nhiều hoạt động đặc sắc, cùng đi chơi đi!"Người nói chuyện chính là cậu thanh niên mà Ôn Văn đã gặp trong công viên ngày đó, tên là Đào Văn, mà cái nhà kia là của cậu học s1nh Lý Đại Trang.
Lần trước sau khi hai người báo cảnh sát về Ôn Văn, người nhà cũng biết bọn họ nửa đêm nửa hôm lén chạy tới nơi nguy hiểm chơi trò thám hiểm, vì thế hai người đã bị cấm túc một đoạn thời gian.
Tới tận hôm nay mới có thể coi là được gỡ bỏ lệnh cấm nhưng cũng bị yêu cầu là không được chạy tới mấy chỗ nguy hiểm.
Vừa có được tự do, Đào Văn liền tới tìm Lý Đại Trang, rủ cậu ta tới khu vui chơi Phù Dung Hà.
Cha mẹ của Lý Đại Trang vốn không muốn để Lý Đại Trang đi ra ngoài, thế nhưng nghĩ tới khu vui chơi cũng không phải nơi nguy hiểm, hai đứa nhỏ này cũng đã bị nhốt ở nhà hơn nửa tháng nay, vì thế mới cho đi.
Hơn bảy giờ tối, hai người cầm vé vào cửa, xếp hàng chuẩn bị tiến vào khu vui chơi Phù Dung Hà.
Khắp nơi trong công viên đều treo đèn kết hoa, nhìn không được bên trong, chỉ biết vì lần kỷ niệm mười năm này mà khu vui chơi đã chi ra bộn tiền, người xếp hàng cũng nhiều đếm không xuể, không khỏi làm hai người có chút hưng phấn.
Tranh ảnh hoặc chữ viết đầy màu sắc treo trên kiến trúc bị gió thổi bay phấp phới, Lý Đại Trang ngẩng đầu quan sát, chỉ cảm thấy hoa cá mắt.
Đột nhiên, Lý Đại Trang tựa hồ nhìn thấy một bóng người khoác một mảnh vải đen rách rưới ở phía trên đèn đường, chờ đến khi muốn nhìn rõ thì bóng người kia đã biến mất rồi.
"Sao thế?" Đào Văn đưa tay quơ quơ trước mặt Lý Đại Trang.
"Hình như tui thấy thứ gì đó, rất đáng sợ.
" Lý Đại Trang líu ríu nói.
"Đừng có nghi thần nghi quỷ nữa, thứ gì có thể đáng sợ hơn lão bi3n thái áo blouse trắng ngày đó chứ? Với lại có nhiều người ở đây như vậy, cho dù có kẻ xấu thật thì có sao đâu chứ?" Đào Văn vỗ vỗ vai Lý Đại Trang.
Lý Đại Trang gật đầu, Đào Văn nói đúng, hiện giờ cũng không phải đang ở đồng không mông quạnh vắng vẻ gì mà là trung tâm vui chơi thành phố Phù Dung Hà, có thể có nguy hiểm gì chứ.
Thế nhưng không biết vì sao, trong lòng Lý Đại Trang cứ xuất hiện bóng người với gương mặt tái nhợt kia!.
Hơn bảy giờ bốn mươi phút tối, bệnh viện tâm thần Số Tám của thành phố Phù Dung Hà.
"Tôi có cảm giác bất an, gần đây không phải đã quá bình yên rồi à?" Người đầu trọc mặc áo len màu hồng cầm quyển sổ ghi chép đứng phía sau Lâm Triết Viễn nói.
"Miệng quạ đen, em bớt linh cảm giùm cái.
" Lâm Triết Viễn dở khóc dở cười: "Nhưng sau khi chú Cung bị thương, sự kiện quỷ dị ở thành phố Phù Dung Hà quả thật đã giảm bớt không ít, có phải nó là điềm báo trước gì đó không?""Ôn Văn kia gần đây có gì dị thường không?" Lâm Triết Viễn nghiêng đầu hỏi.
"Không có, vẫn ngồi xổm trong nhà như bình thường, thỉnh thoảng thì ra ngoài một chuyến.
" Người đầu trọc trả lời.
"Tình huống của chú Cung vẫn không chuyển biến tốt, hiềm nghi của cậu ta không có cách nào rửa sạch.
"Chú Cung bị thương làm Lâm Triết Viễn tổn thất một cấp dưới đại tướng, càng làm anh buồn phiền hơn chính là trong cơ thể chú Cung có một loại độc không biết là gì, cho dù hiệp hội đặc biệt trị liệu thì tình huống vẫn tiếp tục chuyển biến xấu.
"Tôi cứ cảm thấy có chuyện lớn sắp xảy ra, hi vọng sẽ không như tôi nghĩ.
" Lâm Triết Viễn thở dài.
Người đầu trọc mặc áo len hồng có chút ủy khuất: "Anh không cho tôi nói mà sao anh cứ nói hoài vậy.
"Lâm Triết Viễn khựng một chút: "Bởi vì tôi không có miệng quạ đen như em.
"Hai người nói một hồi thì cửa phòng làm việc của Lâm Triết Viễn bị mở tung một cách bạo lực, Đinh Minh Quang tóc lưa thưa hổn hển chạy vào, chụp lấy ly nước của Lâm Triết Viễn ừng ực uống.
"Tiểu Đinh, nhóc nên rèn luyện thân thể một chút đi, phòng làm