Ninh Tước nhìn Lục Chỉ, "Cưng đã biết từ sớm?"
"Lúc nhận được thông tin nhiệm vụ có tính toán qua, tôi có nói Thừa Phong cho người gửi ông ta phong thư, nhắc tới chuyện trong quá khứ, ông ta có tật giật mình, nhất định sẽ đến."
Ninh Tước gật đầu, hiểu ra vì sao ngay từ lúc bắt đầu nhiệm vụ này, sắc mặt của cậu đã tệ như vậy, gặp chuyện thế này, sắc mặt ai có thể tốt được đây.
Lão khốn nạn hoảng sợ nhìn chủ nhiệm giáo dục, ông nhận được một tin điện tử nặc danh gửi từ số của trường, tin nhắn yêu cầu ông đến trường học giải quyết chuyện cách đây 10 năm.
Ông nhớ rõ rõ ràng ràng đã giải quyết hết những người liên quan biết cụ thể sự tình, người nhà những học sinh tự sát đó cũng bị ông ép phải rời khỏi thành phố, sao còn có người dùng chuyện này uy hiếp ông.
Nhưng hiện tại ông đã ngồi vững ghế hiệu trưởng, rất nhanh là có thể thăng chức, ông không thể để sự cố xảy ra vào thời điểm mấu chốt này được, vì thế ông một mình đến trường học, ông muốn giải quyết chướng ngại vật ngăn cản con đường thăng chức của ông.
Nhưng sau khi ông tới khu dạy học, cơ thể lại đột nhiên mất khống chế, đi từng bước một lên bậc thang, lúc vừa lên lầu liền chứng kiến cảnh trước mặt.
Điều khiến ông hoảng sợ chính là ông nhìn thấy chủ nhiệm giáo dục, sao có thể...!cô ta rõ ràng đã chết trước mặt ông.
Một màn hỗn loạn này đáng sợ giống như cơn ác mộng vây hãm ông nhiều năm nay.
"Mày...!sao mày...!đây là có chuyện gì?"
"Tôi giết ông!" Vương Nhạc nhìn thấy lão già đốn mạt, tức khắc phẫn nộ, gân xanh nổi sung lên.
Sự phẫn nộ của cậu ta không giống bình thường, Ninh Tước liếc nhìn cậu ta một chút.
Vương Nhạc hét lên, "Báo thù cho chị tôi!"
"Thì ra cô học sinh tóc dài kia là chị cậu ấy, cho nên cậu ấy mới dẫn tổ chương trình tới." Ninh Tước nói.
Lục Chỉ lại không đáp, chỉ nói với đạo diễn, "Đều quay lại hết chứ?"
Đạo diễn đột nhiên gật gật đầu, "Đều quay lại hết rồi, một đoạn cũng không cắt, thả hết toàn bộ chân tướng ra!"
Các thí sinh nghe vậy thì yên tâm, "Nên lột trần tên đốn mạt như vậy ra ánh sáng, để lão phải mất đi tất cả!"
"Trước hãy ngăn cản Vương Nhạc, cậu ấy còn trẻ, đừng để cậu ấy vì giết một lão khốn mà huỷ đi tương lai của mình." Ninh Tước nói.
Lục Chỉ nhìn oan hồn của các học sinh từ từ hiện lên xung quanh, lạnh lùng nâng cằm.
"Giờ tắt camera đi, thiện ác tất báo, chút chuyện xưa, để bọn họ tự giải quyết thì hay hơn." Đạo diễn liếc nhìn Lục Chỉ, ông vẫn luôn cảm thấy Lục Chỉ thật khoan dung, luôn hướng dẫn mọi người hướng thiện, thì ra cậu cũng có máu có thịt, cũng sẽ biết nổi trận lôi đình.
"Được." Đạo diễn lập tức gật đầu, người quay phim không nói hai lời tắt máy quay đi, những gì xảy ra phía sau chỉ có bọn họ biết.
"Bọn mày! Bọn mày muốn làm gì!" Lão đốn mạt hoảng sợ nhìn những người đang đi về phía ông, từng gương mặt kia ông đều nhớ rõ, bọn chúng đều đã chết rồi mới đúng! Phải chết hết rồi!
Chủ nhiệm giáo dục dẫn các em học sinh từng bước đi qua chỗ lão khốn nạn, giống y đúc cơn ác mộng tra tấn lão nhiều năm qua, tất cả bổ nhào lên cắn xé linh hồn lão.
"A!" Lão khốn nạn kêu cứu, mọi người ở đây lại không một ai cứu ông ta.
"Giờ ông biết sợ? Lúc trước khi bức tử những học sinh đó, sao ông không biết sợ? Năm đó tin tức bí tắc, internet chưa phát triển, một tay ông có thể che trời, có thể muốn làm gì thì làm, hiện tại đã không còn như trước kia." Phong Thương Hải cười lạnh.
"Hành động của ông sẽ được chiếu trên mạng, trên TV." Đạo diễn nói, "Chuyện xấu ông làm đều sẽ bị vạch ra trước ánh sáng!"
"Không!" Lão khốn nạn nói, "Tao sắp thăng chức, bọn mày không thể làm thế!"
Ông hao tổn tâm cơ mới giúp thân thích bắt được sai lầm của tên Đáo Kiêu kia, ép hắn nghỉ việc, để bản thân có cơ hội được điều lên, một khi chuyện này bại lộ, ông không thể thăng chức không nói, còn nhất định sẽ bị bỏ tù!
"Bọn mày có quay được cũng vô dụng, không có bằng chứng giao cho cảnh sát, bọn mày dám đăng, tao sẽ cho thuỷ quân chửi bọn mày làm giả video!" Lão đốn mạt hét lên.
"Ông ta nói không sai, quả thật còn chưa đủ." Ninh Tước nói, "Còn cần bằng chứng, vậy cảnh sát mới có thể khởi tố."
"Vậy làm sao bây giờ?" Đạo diễn nôn nóng hỏi.
Lộ Hoằng Nhã oán giận nói: "Tuyệt đối không thể buông tha hành vi phạm tội của lão ta, nếu không chủ nhiệm giáo dục và những em học sinh đó không chỉ chết không minh bạch, mà vất vả 10 năm nay cũng sẽ uổng phí."
Các thí sinh ở đây đều hiểu phỏng thuỷ nơi này ép bọn họ gắt gao, còn có thể làm dấy lên chuyện lạ, đó là nỗ lực phá huỷ ảnh hưởng của cách cục trong nhiều năm của các cô, nếu không dù Vương Nhạc có muốn gửi bài cũng không có lý do gì.
"Yên tâm, năm đó tuy rằng ông ta có tiêu huỷ bằng chứng, nhưng ông ta cũng có giữ lại." Lục Chỉ lạnh lùng nói, "Để ông ta tự mình nói ra nơi giấu là được."
"Mày! Sao mày biết!" Lão khốn nạn hét lên.
Có cái gì Lục đại sư không biết chứ? Chỉ là không cần phí công nói lời vô nghĩa với lão khốn nạn kia làm gì.
"Tao sẽ không nói!" Lão khốn nạn mở lớn hai mắt.
"Ta rất ít khi dùng nhiếp hồn thuật, nhưng hôm nay, vì những cô học sinh đó, ta có thể phá lệ." Lục Chỉ nói.
Phong Thương Hải cả kinh, "Lục đại sư, ngài đừng dùng nhiếp hồn thuật, đây là cấm thuật, ngài không phải tà thuật sư, tu vi thuần khiết sẽ làm ngài bị thương."
"Đúng vậy, Lục đại sư xin hãy nghĩ biện pháp khác, cùng lắm thì tôi sẽ thiêu linh hồn lão ta, thiêu đến khi lão không thể không nói." Xích Tiêu Tử nói.
Mộ Ly nhăn chặt mày, nhìn về phía Nam Thừa Phong.
Nam Thừa Phong vừa nghe cậu sẽ bị thương, lập tức lên tiếng, "Đừng làm vậy Chỉ Chỉ."
"Yên tâm." Lục Chỉ vỗ vỗ tay hắn, "Tin tưởng em."
Ánh mắt cậu không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm đôi mắt Nam Thừa Phong, ngón tay Nam Thừa Phong siết chặt, "Sẽ không làm em bị thương sao?"
Lục Chỉ hơi lắc đầu, không có nói sẽ, cũng không nói sẽ không.
Nam Thừa Phong nắm chặt tay cậu, Lục Chỉ vỗ vỗ tay hắn, "Tin tưởng em."
Nam Thừa Phong không chịu buông tay, ý cười trên mặt Lục Chỉ dần ảm đạm, "Anh không tin em sao?"
Trong lòng Nam Thừa Phong dâng lên một cảm giác kỳ dị, chớp mắt này, hắn cảm nhận được Lục Chỉ trước mắt giống như thay đổi thành một người khác, không giống với lúc trước đáng yêu mềm mại, cậu trở nên giống như một vị phán quan lạnh lùng cao cao tại thượng.
Cửu gia mở to hai mắt nhìn, "Lại xuất hiện, một Chỉ Chỉ như vậy."
Ninh Tước hỏi: "Em từng gặp qua?"
"Ở đài truyền hình, lúc em ấy đối phó với tên trưởng ban bức cô nhân