Chủ nhiệm giáo dục và các học sinh vẫn không cắn chết lão khốn nạn, "Ngài đã giúp chúng tôi rất nhiều, chúng tôi chỉ cần được giải oan, có thể đưa được chuyện này ra ánh sáng, vẫn nên giao lão ta cho pháp luật phán xử thì hơn!"
"Không chỉ có lão!" Chủ nhiệm giáo dục nói, "Còn có người thân bảo vệ lão nữa, những người đó, không thể buông tha bọn họ!"
"Chuyện này, tôi có thể giúp được các cô." Ninh Tước nói.
"Sao ngài có thể làm được?" Chủ nhiệm giáo dục nói, "Thế lực của lão rất lớn, những người đó cũng không dễ chọc."
Ninh Tước cười cười, "Tôi cũng có quen một số người này kia."
Chớp mắt chủ nhiệm giáo dục hiểu được, lộ ra vẻ vui mừng, "Vậy...!xin nhờ cậu!"
"Ừ, trường học vốn nên là nơi để học sinh yên tâm tiếp thu tri thức, là nơi trú ẩn của các em, không nên tồn tại loại chuyện dơ bẩn này, tôi tin đây là suy nghĩ của đại đa số người, cũng là mục tiêu cô hướng tới." Ninh Tước nói động lòng người, đặc biệt là chủ nhiệm giáo dục.
Bà tình nguyện trả giá bằng sinh mệnh, không chỉ vì lấy lại công bằng cho học sinh, còn vì để loại chuyện dơ bẩn này không tiếp tục xuất hiện trong trường học.
"Cảm ơn." Chủ nhiệm giáo dục rơi nước mắt.
"Không, chúng tôi nên cảm ơn cô mới phải." Lục Chỉ nói, "Hy vọng tất cả giáo viên đều giống như cô."
Chủ nhiệm giáo dục lắc đầu, "Tôi là giáo viên, bảo vệ chăm sóc các em ấy là chức trách của tôi." Cho nên bà tình nguyện dùng tính mạng đi biểu tình, tuy rằng sức lực nhỏ bé, tuy rằng tốn nhiều năm như vậy mới chờ được người đến giúp bọn họ, nhưng bà không hề hối hận hành động nhảy lầu lúc trước.
Quỷ hồn của các nữ sinh khom lưng thật sâu với chủ nhiệm giáo dục, "Cảm ơn cô giáo."
Hốc mắt nữ MC đỏ hồng, cô khẽ lau khoé mắt, mũi Lộ Hoằng Nhã cũng chua xót.
"Tôi muốn hỏi một chút, vì sao lúc trước cô không ra tay giết ông ta mà tình nguyện tự sát?" Thuỷ Văn Hiên hỏi, "Kỳ thật tôi không có nghĩ như vậy, nhưng theo tôi rất nhiều người sẽ có suy nghĩ như vậy, có can đảm đi tự sát, vì sao lại không gi.ết chết lão ta rồi mới tự sát?"
Chủ nhiệm giáo dục nói, "Tôi cũng từng nghĩ tới chuyện này, nhưng làm như vậy, không chỉ không lấy lại được công bằng cho các em ấy, mà người nhà của tôi và của các em ấy đều sẽ bị liên luỵ, cũng sẽ không thể cảnh tỉnh xã hội diệt trừ sự kiện vấy bẩn trường học này."
"Đã hiểu." Thuỷ Văn Hiên không ngừng gật đầu, "Cô suy nghĩ rất đúng, không chỉ vì sự kiện của các em học sinh, mà còn vì ngăn cản sự kiện này không thể xuất hiện nữa."
Lão khốn nạn nằm liệt trên mặt đất không thể nhúc nhích.
"Lần này xin cảm ơn các vị." Chủ nhiệm giáp dục cảm kích từ tận đáy lòng.
"Các cô tính thế nào? Muốn được siêu độ rời đi sao?" Mộ Ly hỏi.
"Chờ chuyện được giải quyết, tận mắt nhìn thấy chuyện được giải quyết, chúng tôi sẽ rời đi." Chủ nhiệm giáo dục ôm các cô học sinh của mình.
"Lăn lộn ở chỗ này đã lâu, chúng tôi cũng rất mệt, rất muốn sớm được rời đi."
Các em học sinh cũng gật đầu với bà, Vương Nhạc hơi mỉm cười, ánh mắt sùng bái nhìn chủ nhiệm giáo dục.
"Tốt, vậy chúng tôi đi đây." Lục Chỉ nói.
"Xin cảm ơn ngài!" Chủ nhiệm giáo dục nói, "Cảm ơn trên đời có một thiên sư như ngài."
Các học sinh phía sau bà cũng khom lưng cúi người thật sâu.
Lục Chỉ hơi mỉm cười, khôi phục lại bộ dáng đáng yêu trước đó, "Hẹn gặp lại, người tốt gặt quả tốt, kiếp sau các cô sẽ sống rất tốt."
Chủ nhiệm giáo dục rưng rưng, chắp tay với cậu, "Cảm ơn, chúng tôi vô cùng cảm kích."
Đoàn người rời đi, khi xuống dưới khu dạy học, vết máu đã không còn, ngẩng đầu, chủ nhiệm giáo dục và các em học sinh vẫn còn đứng trên lầu mỉm cười vẫy tay với bọn họ, thể hiện lòng biết ơn sâu sắc.
"Ah, có hơi khó chịu." Thuỷ Văn Hiên nói.
Lúc này, mây đen che trăng sáng cũng bay đi, rốt cuộc ánh sáng cũng trở lại với sân trường.
"Không biết nên nói gì mới phải." Lộ Hoằng Nhã cũng thở dài.
"Chủ nhiệm giáo dục là một cô giáo tốt, Vương Nhạc cũng là một em trai tốt, hy vọng loại khốn nạn như chủ nhiệm lớp ngày càng ít đi." Xích Tiêu Tử nói.
"Đúng vậy." Phong Thương Hải nói.
"Chờ quay về, tôi sẽ cho người cắt nối biên tập thật tốt." Đạo diễn nhìn Ninh Tước, "Chờ chuyện anh làm tốt với công chiếu?"
"Đồng thời đi, hiệu quả sẽ cao hơn, cần phải để toàn xã hội đều biết chân tướng câu chuyện như thế nào, lấy lại công bằng cho các cô ấy, cũng xây dựng thêm lòng tin có quần chúng nhân dân." Ninh Tước nói.
"Được." Đạo diễn tán đồng.
Đoàn người rời khỏi trường học, trời cũng đã khuya, Lục Chỉ ôm Nam Thừa Phong, nhắm mắt mê mang, Nam Thừa Phong ôm cậu đi tới xe.
Những người khác ngồi xe của đài truyền hình đi về.
Trước khi lên xe về, Mộ Ly đi lại gần bên xe Nam Thừa Phong.
"Lục đại sư."
"Chuyện gì?" Mắt Lục Chỉ díp mở không ra, cậu dụi dụi mắt.
"Tôi có thể nói chuyện riêng với ngài một chút không?" Mộ Ly nói.
Trên xe ngoại trừ Lục Chỉ và Nam Thừa Phong, còn có Cửu gia và Ninh Tước.
"Chuyện gì mà thần bí dữ vậy?" Ninh Tước cười cười.
Cửu gia thấy Lục Chỉ mở mắt không ra cũng nói, "Cũng khuya lắm rồi, không thể để lần sau nói sao?"
Nam Thừa Phong không mở miệng, chỉ nhìn Lục Chỉ.
"Vậy cũng được." Mộ Ly gật đầu.
"Mọi người chờ em một lát." Lục Chỉ cười với bọn họ, bước xuống xe gật đầu với Mộ Ly, đi cùng hắn sang một bên.
Mộ Ly nhìn Lục Chỉ, "Lục đại sư, ngài biết tôi muốn hỏi gì đúng không."
"Không phải từng giờ từng phút tôi đều mở Thiên Nhãn." Lục Chỉ nói, đây là lần đầu tiên cậu nói chuyện Thiên Nhãn với người ngoài.
Mộ Ly không kinh ngạc, hắn biết có thể đạt đến trình độ này, không chỉ mở Thiên Nhãn đơn thuần, nhất định Thiên Nhãn của Lục đại sư đã mở tới cực hạn.
Hắn muốn hỏi là một chuyện khác.
"Lục đại sư, vì sao ngài luyện tà thuật." Mộ Ly gắt gao nhìn chằm chằm cậu.
Hắn không biết những người khác có nhìn ra hay không, sở dĩ Lục Chỉ không chịu ảnh hưởng của cấm chế cơ bản là bởi vì ngài ấy luyện tà thuật.
Nhưng với tu vi thuần tịnh của ngài ấy, đây là không thể nào, chính và tà không thể nào cùng tu luyện.
Không biết có phải Lục Chỉ quá buồn ngủ không, cậu cúi đầu, trong đêm tối, Mộ Ly không nhìn rõ mặt cậu.
"Tôi tu tà thuật là kỳ quái lắm sao?" Lục Chỉ nói.
"Lục đại sư, ngài hẳn biết tà thuật cùng đạo thuật chính phái chưa bao giờ dung hợp, cùng không thể nào cùng tu luyện, không có khả năng cùng tồn tại trong cơ thể một phong thuỷ sư, kể cả là thiên sư." Ngụ ý, hắn không rõ làm sao một người có tu vi thuần tịnh như cậu, còn có thể tu được tà thuật.
"Anh rất lợi hại, anh là người duy nhất nhìn ra được tôi tu tà thuật." Lục Chỉ nói.
Mộ Ly cũng không vui vẻ.
"Anh cũng biết, người tu tà thuật thường dùng linh hồn làm cơ sở tu hành, không ngừng hấp thu sát khí để tu luyện, tôi không cố ý tu luyện, chỉ là khi đối