Nhóm người đi vào thôn xóm cổ.
"Sư phụ, dấu vết bị xoá sạch sẽ như vậy, có thể tìm được nơi bọn chúng ẩn thân sao?" Thương Chân Tử hỏi.
Những người đó không chỉ có xoá sạch mọi dấu vết, cũng đã sớm che dấu năng lượng của cực sát chi địa, cho nên hắn không phát hiện được chút gì, thở một hơi thật dài, thầm cảm thấy bản thân thật sự quá tài hèn thiếu hiểu biết.
"Anh đừng có ủ rũ nha." Lục Chỉ nhìn hắn cười cười, "Anh đã chạm đến ngưỡng mở Thiên Nhãn, cho nên mới lâm vào bình cảnh."
Giống như người tu chân ở thế giới tu tiên, nhất định phải trải qua một đại kiếp nạn, phong thuỷ sư bọn họ cũng như vậy, trước khi mở ra Thiên Nhãn là giai đoạn gian nan nhất toàn bộ quá trình tu hành.
Nhưng một khi vượt quá, đó là trời rộng biển lớn, núi cao sông dài, hướng đến chân trời mới.
Cậu từng trải qua quá trình gian nan này với các sư huynh, nên có thể lý giải được sự buồn rầu của Thương Chân Tử.
"Sư phụ." Thương Chân Tử nhìn cậu thật sâu, nhìn thấy cậu tươi cười, thấy cậu nói chuyện, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
"Con là sợ cả đời cũng không thể." Thương Chân Tử nói ra nỗi sầu lo của chính mình.
"Thiên Nhãn của các sư huynh tôi đều hình thành nhờ tu hành, thiên tư anh đã siêu việt hơn người, phải tin tưởng chính mình." Lục Chỉ cổ vũ hắn.
Thương Chân Tử ngẩng ra, bắt được trọng điểm trong lời cậu, Thiên Nhãn của sư huynh ngài hình thành sau tu hành? Vậy......!"Sư phụ, còn ngài thì sao? Không phải sau tu hành sao?"
Lục Chỉ cười cười, "Tôi sinh ra đã có sẵn rồi."
Thương Chân Tử lập tức quên luôn hô hấp.
Thiên Nhãn trời sinh?! Không khác gì thần tiên thuần COCC trong thế giới tu chân, không cần tu hành cũng đã cao không thể với tới.
Hắn bỗng nhiên thông suốt, trách không được, bảo sao năng lực của Lục Chỉ lại cao thâm như vậy, bởi vì bọn họ tu hành cơ bản không cùng một cấp bậc! Thương Chân Tử vô cùng chấn động, một câu cũng không nói nên lời, chỉ còn kính sợ nồng đậm.
"Đi lên trước một tí nữa là đến rồi." Lục Chỉ nói.
Mọi người đi trước nhìn thấy một căn nhà cổ xuất hiện trước mắt, cổng lớn nhà cổ đóng chặt, tấm bình phong tích một lớp bụi thật dày đến mức không nhìn rõ chữ, một căn nhà tĩnh dật quá mức đứng sừng sững giữa thôn xóm cổ, mặc dù là ban ngày cũng cảm thấy quá mức quỷ dị tiêu điều, giống như ẩn sau đó là cả một thế giới Liêu Trai vậy.
Giám đốc đài truyền hình nuốt nuốt nước miếng, nổi cả da gà da vịt, nhưng thấy tất cả người bên cạnh đều là nhân vật cấp bậc đại lão, đặc biệt là Nam Thừa Phong, cái khí tràng cường đại chấn nhiếp, khiến ông vững lòng chỉ sợ ma quỷ cũng không dám đến gần ấy chứ, càng đừng nói có Lục Chỉ ở đó, nên thoáng yên tâm hơn hẳn.
Trong loại hoàn cảnh này, ai cũng cần một chỗ dựa đáng tin cậy để gửi gắm niềm tin, mấy người họ chuyển mục tiêu lên người Lục Chỉ, thấy cậu cúi đầu, thần sắc trên mặt lộ vẻ khẩn trương.
Lục Chỉ cúi đầu suy nghĩ: Tim cậu đập nhanh như vậy, Thừa Phong ôm cậu liệu có phát hiện hay không? Không biết vì sao cậu vẫn luôn lo lắng Nam Thừa Phong sẽ nhận ra, cậu biết đó cũng do cậu cứ mãi đỏ mặt bất an, nhưng cậu càng để ý lại càng khẩn trương, tim lại đập càng nhanh.
Đoàn người lập tức kinh hãi, đến Lục Chỉ cũng cảm thấy khẩn trương, vậy nơi này tuyệt đối hung hiểm dị thường, lập tức lộ vẻ mặt đề phòng, mỗi một bước đi đều phi thường cẩn thận, giống như lúc nào cũng có thể có quỷ quái lao ra đòi mạng nhỏ.
"Cút." Hai mắt Cửu gia bốc lửa nhìn chằm chằm Nam thừa Phong ôm cánh tay Lục Chỉ, hận không thể khoan một cái động ngay trên mặt hắn.
Rất nhiều lần muốn đi lên đoạt lấy Chỉ Chỉ, ôm cậu lại, thì lại bị cái tên khỉ gió bên cạnh này quấn mãi không buông.
"Ngươi có phải không xương hay không hả? Ngươi họ bạch tuộc à." Cửu gia hơi híp mắt, trên mặt viết hoa in đậm hàng chữ "Xử chết ngươi." "Nhớ nhà à? Đêm nay ông cho người đưa về nơi chôn nhau cắt rốn nhé."
"Đúng vậy, đến chuyện này cũng bị em phát hiện." Ninh Tước nhướng mày, khoé miệng cười như không cười, đáy mắt ngập tràn hứng thú, "Ai nha, em lại dữ với tôi, em càng dữ tim tôi càng đập nhanh, thật không đứng dậy nổi mà."
Cửu gia hít một hơi thật sâu, con ngươi vừa động, hai tay nhanh chóng đặt lên cánh tay đang cuốn lấy hắn của Ninh Tước.
Ninh Tước nheo mắt hưng phấn, chịu chủ động rồi? Cửu gia mỉm cười, bàn tay đặt trên ngực hắn bỗng nhiên nắm lại, hung hăng phang một cú vào tay Ninh Tước.
Ninh Tước hít hà một hơi, nhe răng, run run khoé miệng, "Em đây muốn giết tôi à."
Cửu gia thấy cánh tay hắn rốt cuộc cũng chịu nới lỏng, nhân cơ hội dùng khuỷu tay thọc một cú vô bụng hắn, hài lòng nhìn hắn vừa ôm bụng vừa xoa tay.
"Hừ." Cửu gia hơi cong khoé miệng, "Ngươi đúng là đủ nghĩa khí ha, hết lòng vì anh em đấy, cho rằng như vậy là có thể ngăn cản được ta sao?" Mắt hắn trợn trắng, không để ý Ninh Tước, khuôn mặt xinh đẹp cao ngạo vừa nhìn sang Lục Chỉ lập tức cười rộ, bước nhanh qua.
Sức hắn vốn lớn, xuống tay cũng đủ tàn nhẫn, Ninh Tước xoa xoa cánh tay, "sách" một tiếng, "Thật cay." Hắn nhếch miệng khẽ cười, ánh mắt nồng đậm chiếm hữu hứng thú, tựa như muốn bao trùm cả người Cửu gia.
Hắn càng tiếp xúc với Cửu gia, càng cảm thấy quá hợp cmn khẩu vị hắn.
"Chỉ Chỉ, em làm sao vậy? Sắc mặt sao lại không thoải mái vậy, là nơi này quá nguy hiểm sao?" Cửu gia quan tâm nhìn Lục Chỉ hỏi.
Nam Thừa Phong cũng chú ý đến điểm này, lập tức khẩn trương nhăn mày.
"Không có gì." Lục Chỉ sợ Nam Thừa Phong phát hiện, vội vàng xua xua tay.
"Có phải nóng quá không." Cửu gia ghét bỏ liếc mắt nhìn cánh tay Nam Thừa Phong, "Trời nóng như vậy, còn ôm vậy nữa em ấy sẽ thở không nổi mất."
Nếu là ngày thường, mặc kệ Cửu gia có nói gì, Nam Thừa Phong cũng chỉ coi như không khí, nhưng giờ phút này, hắn vừa nghe thấy lời này, lập tức thả vai Lục Chỉ ra.
"Quá nóng sao em?"
Không bị hơi thở nóng rực cường thế của Nam Thừa Phong bao quanh, quả thật Lục Chỉ có thể nhẹ nhàng hít thở hơn, vội nói, "Không có."
Nam Thừa Phong thấy sắc mặt cậu đỡ hơn, yên tâm, lại nhịn không được trầm mặc.
"A, nơi này có cảm giác thật đáng sợ a." Lời nói đầy hoảng sợ của giám đốc đài truyền hình làm cả đoàn người chú ý.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, cũng không phát hiện bất kỳ tình huống quái dị hay hình ảnh khủng bố gì, nhưng toà kiến trúc cổ xưa đổ nát cùng đường đá phủ