"Có ý gì." Lời Ninh Tước vừa dứt, Nam Thừa Phong lập tức đen mặt.
"Ây da, tôi chính là có lòng tốt giúp cậu đấy, đừng động một chút là mặt nặng mày nhẹ với tôi thế chứ." Ninh Tước lắc lắc đầu, một vẻ "Lòng tốt bị cún ăn."
"Nói, sao lại thế này." Thần sắc Nam Thừa Phong lạnh nhạt, nhưng trong ánh mắt vẫn nhìn ra được cảm xúc khẩn trương bất an.
"Cậu sợ cái gì?" Ninh Tước không cười nữa, đang lúc người anh em tốt này của hắn điên vì tình, mình mà còn không nghiêm túc, cậu ấy thật sẽ trở mặt đấy.
Nam Thừa Phong đè đè ấn đường, hô hấp có chút loạn, nhưng vẫn trong tầm khống chế của hắn, không có loạn quá rõ ràng.
Ninh Tước vẫn có chút bất đắc dĩ, muốn cười, "Quan tâm ắt loạn, thật là không tốt chút nào."
"Hôm nay xảy ra chuyện gì? Chỉ Chỉ đối với tôi...!giống như lãnh đạm hơn." Nam Thừa Phong bức thiết muốn biết tình huống hôm nay, hắn đồng ý để Ninh Tước ở bên cạnh Lục Chỉ, cũng là để biết được hoạt động của cậu từng giờ từng phút.
Không phải là theo dõi, cũng không phải vì khống chế, là vì hắn quá quan tâm, hy vọng giờ giờ phút phút đều có thể làm chỗ dựa cho cậu, che mưa chắn gió cho cậu, chuẩn bị mọi thứ thật tốt cho cậu, để cậu có thể thoải mải hưởng thụ cuộc sống và vui chơi thật thoải mái.
"Lãnh đạm?" Ninh Tước bật cười, "Cậu không phải biết nhìn người nhất à, đến nỗi làm một nhà tâm lý học như tôi còn phải thấy hổ thẹn, thế mà giờ nhìn không ra à."
Nam Thừa Phong trầm mặc, "Còn nói thêm một câu vô nghĩa nữa......" Phần còn lại hắn không nói nhưng lực uy hiếp lại bành trướng trên diện rộng thêm mấy phần.
"Này, sao cứ có cái thật xấu hở tí mà hù doạ người khác thế, không sợ làm bé dễ thương sợ à." Ninh Tước trừng hắn một cái.
Nam Thừa Phong không để ý hắn, "Tôi sẽ không đối xử với em ấy như vậy."
"Sặc, nói đến đúng lý hợp tình vậy á." Ninh Tước nhịn không được vứt ra một câu.
"Nói chuyện đàng hoàng nè." Ninh Tước không chọc hắn nữa.
Nam Thừa Phong lập tức dời mắt khỏi hắn, biểu tình vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng chuyển chế độ sang tập trung vì hắn biết rõ lúc này Ninh Tước quậy đủ rồi.
"Bé dễ thương biết rồi." Ninh Tước nói.
Nam Thừa Phong trầm mặc, bỗng nhiên, ánh mắt biến thành lưỡi dao phóng về phía Ninh Tước.
Ninh Tước nhìn thấy ánh mắt đáng sợ kia của liền biết hắn nghĩ thành cái gì, "Sách, không phải tôi nói sự thật sao."
Nam Thừa Phong mặt lộ vẻ nghi ngờ.
"Tổ tông nhà cậu thông minh nhường nào cậu còn không biết à." Ninh Tước tức giận nói.
Nam Thừa Phong hơi rũ mắt, thở dài một tiếng thật sâu, "Em ấy đúng thật như vậy, thông minh lanh lợi, thiên hạ vô song."
Ninh Tước:......!Cậu khen bé dễ thương còn nhiệt tình hơn cả Cửu gia.
"Vậy em ấy..." Nam Thừa Phong giống như bị nghẹn ngay cổ, nhất thời không phát ra tiếng.
"Cậu không phải nghĩ cậu ấy vì muốn giữ khoảng cách với cậu nên mới cố ý đối xử lãnh đạm với cậu đấy chứ." Ninh Tước nói nốt phần lời còn nghẹn lại của hắn.
Nam Thừa Phong hít sâu một hơi, siết chặt tay, đây là tình huống hắn sợ nhất.
"Người trong cuộc mù mờ." Ninh Tước thích nhất xem chuyện cười của hắn, thấy hắn rối rắm buồn bực như vậy, trong lòng vui sướng không thôi.
"Cậu ấy nếu thật muốn giữ khoảng cách với cậu, vậy sẽ không khẩn trương mặt đỏ tim đập nhanh đâu nhỉ." Ninh Tước chế giễu hắn, "Cậu mà cũng có lúc ngu vậy ha."
"Đỏ mặt?" Nam Thừa Phong đột nhiên ngẩng đầu.
"Cho nên mới nói cậu quan tâm tất loạn, rõ ràng vậy rồi mà vẫn chưa phát hiện ra." Ninh Tước cười cười, "Nói cho cậu nhé, hôm nay tôi nói chuyện phiếm với bé dễ thương, tôi nói: Nếu muốn tốt cho đối phương, thấy không có kết quả thì nhất định phải từ chối, đây mới là tốt cho người đó, cậu ấy cũng đồng ý, cho nên quyết định đi từ chối Cửu gia."
Nam Thừa Phong chau chặt mày, giống như dây cung bị kéo đến cực hạn chuẩn bị bắn tên.
"Nhưng khi tôi hỏi cậu ấy, vậy Nam Thừa Phong thì sao, có muốn từ chối không." Ninh Tước cười cười, nhếch miệng nhìn Nam Thừa Phong, "Cậu nghĩ cậu ấy nói thế nào."
Nam Thừa Phong nuốt nuốt nước miếng, ly thuỷ tinh trên tay bị hắn niết xuất hiện vết nứt nhỏ.
Ninh Tước không đùa hắn nữa, thả từng câu từng chữ, "Cậu ấy do dự, hơn nữa, khi tôi truy hỏi, cậu ấy nói tôi thật phiền, rõ ràng không đưa ra được đáp án."
Nam Thừa Phong dừng hít thở, vẻ không dám tin hiện lên trong đôi mắt.
Ninh Tước lắc lắc đầu, nói đi cũng phải nói lại, chỉ sợ dù có nói cho mẹ Nam Thừa Phong biết chưa chắc bà đã tin Nam Thừa Phong lại là một kẻ si tình đến điên cuồng như vậy.
"Tôi cũng không hiểu cụ thể thế nào nhưng bé dễ thương hình như có chuyện gì lo nghĩ nên cậu ấy mới không có cách nào đáp lại tình cảm của cậu.
Nhưng tôi dám khẳng định, cách cậu ấy đối xử với cậu không giống với những người khác, tôi chưa từng thấy cậu ấy khẩn trương đỏ mặt với Cửu gia bao giờ." Ninh Tước cười, "Nhìn mấy người như vậy, thật sự rất thú vị á."
Nam Thừa Phong kéo kéo cà vạt, tựa như làm vậy sẽ khiến hắn dễ thở hơn, hắn quay đầu nhìn sang hướng Lục Chỉ.
Lục Chỉ không biết từ khi nào cũng đang để ý hắn, thấy hắn nhìn qua, hai người mắt đối mắt, cậu lập tức cúi đầu.
Nam Thừa Phong rõ ràng thấy được tai cậu đỏ bừng ngay lập tức, ngón tay còn giật giật vì khẩn trương; hắn bỗng quên luôn hít thở, thu hồi tầm mắt, cầm lấy ly muốn uống nước liền bị Ninh Tước ngăn lại.
"Ly sắp bể rồi, không cẩn thận là nguyên miệng thuỷ tinh đấy."
Nam Thừa Phong thả ly xuống, ngón tay hơi run run, hắn đứng lên, đút tay vào túi quần, bỗng nhiên bước đi ra ngoài.
Lục Chỉ và Cửu gia cũng để ý thấy, khó hiểu nhìn hắn đi ra như ma đuổi.
"Làm sao vậy?" Cửu gia hỏi Ninh Tước.
Ninh Tước bật cười, cơ bản không biết nên giải thích thế nào, tên này chắc đang lên cơn rồi, chỉ có thể nói với hai người, "Để tôi đi xem sao."
Lục Chỉ cắn môi, nhìn chằm chằm hình bóng Nam Thừa Phong, hiển nhiên rất quan tâm.
Cửu gia quay qua thấy vậy, khó chịu bĩu môi.
"Chỉ Chỉ." Vẻ mặt hắn buồn thiu nhìn Lục Chỉ.
"Hả?" Lục Chỉ lấy lại tinh thần, thấy mặt hắn đầy vẻ uỷ khuất, vội vàng vỗ vỗ cánh tay hắn dỗ dành, ngữ khí mềm mại đầy quan tâm, "Sao lại như vầy?"
Cửu gia hít sâu một hơi, vẻ mặt khổ sở mở miệng, "Chỉ Chỉ, có phải em thích Nam Thừa Phong không?"
Lục Chỉ như bị kim đâm lập tức nhảy dựng, "Đâu...!Đâu có đâu..."
Cửu gia nhìn mắt cậu sáng lấp lánh cùng gương mặt đỏ ửng, lập tức cảm thấy như bị người dộng thẳng cú ngay mặt, lại càng uỷ khuất, "Em thích hắn mà không thích anh."
"Không......" Lục Chỉ gian nan mở miệng, "Anh đừng có nghĩ bậy như vậy, anh ở trong lòng tôi rất quan trọng, rất rất quan trọng."
Lời này ít nhiều cũng trấn an được Cửu gia, hắn nắm tay Lục Chỉ nghiêm túc nói, "Ừ, Chỉ Chỉ cũng rất quan trọng với anh, quan trọng cả đời anh."
"Dạ." Lục Chỉ gật gật đầu, "Cho nên anh đừng nghĩ lung tung nhé."
"Nhưng em thích Nam Thừa Phong." Cửu gia không vui nói.
"Tôi...!Không..." Nhắc đến đề tài này, Lục Chỉ y như bị kẹt đĩa, cà nhắc cà nhắc mãi không trơn tru.
"Chỉ Chỉ, em không cần chối, em cũng đâu biết nói dối mà." Cửu gia thở dài, có một loại cảm giác cải trắng mình chăm tỉ mỉ bị heo ủn mất.
Lục Chỉ mím môi, muốn phủ nhận, lại không biết vì cái gì, chỉ khẩn trương chứ mãi không nói ra.
"Chỉ Chỉ, em không sao chứ." Cửu gia thấy trán cậu đầm đìa mồ hôi, nôn nóng không thôi, nhanh chóng dùng khăn tay lau mồ hôi cho cậu, "Là anh nhiều chuyện, em đừng nghĩ nhiều."
"Không sao." Lục Chỉ cúi đầu, rối rắm một lúc mới mở miệng, "Kỳ thật...!tôi cũng không biết nữa, cả ngày hôm nay tôi phiền lòng lắm."
Cửu gia thấy cậu phiền lòng, cả trái tim như bị siết lại, "Chỉ Chỉ, vì sao, có thể nói ra không." Hắn mím môi, tuy rằng không thể nói ra câu "Nếu em thật sự thích Nam Thừa Phong thì đồng ý đi" nhưng hắn thật tình vẫn hy vọng Lục Chỉ có thể hạnh phúc vui vẻ.
"Bởi vì......" Lục Chỉ phiền não ôm mặt, "Bởi vì tôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ."
Cửu gia ôm ngực, quả nhiên vẫn không thể chịu nổi sự công kích của Lục Chỉ đáng yêu.
Thật đáng tiếc, thế mà lại