REVIEW TRUYỆN TRẢM XUÂN
Tác giả: Thập Tứ Lang
Thể loại: Ngôn tình. cổ đại, #giang_hồ, nam cường nữ cường, ngược nam, HE
CP: Nữ hiệp hào sảng × Công tử thâm tình
Trạng thái: Edit Hoàn
Giới thiệu:
Trước đến nay nàng là một người tốt, biết an phận, có tinh thần trách nhiệm rất cao.
Trước sáu tuổi, vì muốn làm nha hoàn, mỗi ngày nàng đều tập quét dọn vệ sinh.
Sau sáu tuổi, sư phụ buông lời “Con sẽ kế thừa Trảm Xuân kiếm”, từ đó, để Trảm Xuân kiếm đạt được tiếng tăm lẫy lừng đã trở thành mục tiêu của đời nàng.
Phấn đấu nào! Cát Y Xuân!
Những thứ tựa ái tình kia chỉ là mây bay thôi ~~
Trảm Xuân, suy cho cùng, đã chém mất mùa xuân của ai rồi?
Thể loại: Ân oán giang hồ, oan gia vui vẻ, tình hữu độc chung, âm kém dương sai
Nhân vật chính: Cát Y Xuân.
Nhân vật phụ: Dương Thận, Thư Tuyển, Yến Vu Phi, Mặc Vân Khanh, Văn Tĩnh.
------
Rate: 4/5
Lâu lắm rồi không đọc những truyện thể loại giang hồ, nên lúc đang lướt review từ những năm 2017 trên page nhà mình lọt hố ngay Trảm Xuân.
Trảm Xuân là tên của một thanh kiếm gỉ sắt cũ nát nhưng lại là biểu tượng danh chấn thiên hạ của Giảm Lan sơn trang – một môn phái đã dần lụi tàn trên giang hồ. Kiếm Trảm Xuân sẽ truyền cho một trong hai đệ tử giỏi nhất, điều kiện là hai đệ tử đó buộc phải đấu một trận sinh tử, người thắng đoạt kiếm, người thua phải chết.
Nữ chính của truyện, Cát Y Xuân, gia đình nàng là nô bộc của sơn trang. Trong một lần bị tên thiếu trang chủ Mặc Vân Khanh trêu chọc mà đánh hắn một trận tơi bời. Ấy vậy mà vị trang chủ cha hắn không những không phạt nàng mà còn nhận nàng làm đồ đệ, nói sẽ truyền Trảm Xuân kiếm. Không lâu sau sư phụ nàng nhận thêm hai đồ đệ, một sư muội Văn Tĩnh, một sư đệ Dương Thận. Mà sư đệ này là đối thủ của nàng trong trận chiến giành Trảm Xuân kiếm. Khi hai người độ mười lăm, được sư phụ cho xuống núi trải nghiệm giang hồ rèn luyện bản thân. Ân ân oán oán bắt đầu từ đây…
Nói về Cát Y Xuân, nữ chính và cũng là điểm sáng nhất của truyện. Y Xuân là một cô nương ngây thơ và có chút ngờ nghệch, khờ khạo của những kẻ chập chững bước vào nơi giang hồ hiểm ác, lại có khí thế hào sảng, phóng khoáng của một nữ hiệp đầu đội trời chân đạp đất. Trên hết nàng có lý tưởng, chí hướng của riêng mình và luôn kiên định đi theo con đường đó. Nàng là cánh chim én tự do vùng vẫy trên bầu trời, không ai có thể kìm hãm. Từ đầu chí cuối, nàng luôn là nàng, luôn dùng một câu “Đạo bất đồng bất tương vi mưu” (không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự) đánh gãy ý đồ lôi kéo của kẻ khác.
Nàng là cơn gió mát, dạo chơi khắp nhân gian, mãi không dừng lại.
Càng đọc mình càng thích Y Xuân, lúc đầu cứ ngỡ nàng chỉ là tiểu cô nương quá ngây thơ, ngốc nghếch, tay nhanh hơn não…Nhưng đâu phải, nàng cũng thông minh đấy và cũng có thừa lý trí đấy. Chẳng qua thứ thôi thúc những hành động mà người ngoài cho rằng bao đồng cùng xuẩn ngốc của nàng là tấm lòng thiện lương chân chất của nàng thôi.
Y Xuân có ba đóa hoa đào. Một thiếu trang chủ Mặc Vân Khanh mà nàng lầm tưởng đôi bên lưỡng tình tương duyệt, khi bộc bạch lại bị hắn sỉ nhục khiến nàng vỡ mộng mà rơi nước mắt, xong thì thôi. Một sư đệ Dương Thận gánh trên mình bao nỗi thù hận đau đớn khiến nàng thương tiếc, khi y bày tỏ lòng mình, khi y muốn cùng nàng cao chạy xa bay lại khiến lòng nàng rung động nhưng chưa kịp cùng nhau nắm tay lại âm dương cách biệt. Và cuối cùng là Thư Tuyển, cơn gió vô tâm vô tính lại vì nàng mà không tiếc xả thân, vươn tay kéo nàng từ quỷ môn quan trở về bao lần, cũng là người nàng cầm tay đi tới cuối con đường.
Y Xuân là người rõ ràng trong tình cảm, một khi nàng yêu thích ai thì sẽ yêu hết mình, sẵn sàng bày tỏ để không phải hối hận, quỵ lụy khi buông tay. Nàng thích Mặc Vân Khanh, nhưng khi bị hắn sỉ nhục chửi mắng thì chỉ rơi nước mắt một chút rồi gác lòng mình sang một bên. Nàng thích Dương Thận, tiếc thay câu “Ta thích chàng” còn chưa nói kịp đã thấy xác hắn co quắp lạnh ngắt, chỉ có thể đau đớn mà đánh giết mang thi thể hắn đi. Qua vài năm, khi cái đau đáu lắng xuống, sau mấy lần dây dưa, nàng quyết định nắm tay Thư Tuyển, không bỏ lỡ chàng.
Nàng cũng là người có tầm nhìn, biết phân biệt thiện ác đúng sai. Có nhiều điều nàng không nói nhưng lòng lại rõ ràng tất thảy. Hành động của nàng luôn nhiều hơn lời nàng nói. Nàng là bậc nữ tử trượng nghĩa, đáng tôn trọng.
Nói về hai nhân vật nam chính và phụ. Lúc đầu mình bị lọt hố truyện này là vì nghe review anh chính sau thành phụ, anh phụ lên thành chính. Nam chính là Thư Tuyển, một vị công tử thích chưng diện, luôn xuất hiện với vẻ đẹp kinh diễm cùng những bộ y phục chói lóa. Giang hồ đồn tên Thư Tuyển này là một kẻ hái hoa tặc chính hiệu, danh tiếng cực kỳ xấu. Mà tính cách của y đúng thật thối hoắc nhưng lại không phải kẻ hoa tâm, hái hoa tặc gì. Chàng ta chỉ kẻ keo kiệt, độc mồm và vô tâm nhiều chút mà thôi. Thư Tuyển luôn khiến trái tim nữ nhân tan nát khi nhìn thấy chàng và cũng khiến họ tan nát cõi lòng khi thấy chàng lật sổ đòi nợ. Chàng giống ánh trăng trên cao, lạnh lùng hờ hững, mọi sự đều là gió thoảng mây bay còn chàng cao cao tại thượng ở phía trên ngắm nhìn, một chút cũng không để tâm đến. Nhưng sau nhiều lần tái ngộ cô nàng Cát Y Xuân mà y cho là nguy hiểm cần tránh, không may y đã rơi vào cái lưới tình nguy hiểm ấy rồi.
Thư Tuyển yêu ai, chỉ yêu một người duy nhất và cũng chỉ muốn người đó chỉ yêu duy nhất mình. Chàng là người thâm tình, khi yêu rồi sẽ một mực dịu dàng, ôn nhu như dòng nước ấm khiến người ta tan chảy. Chàng vô tâm vô tính, thế mà lại vì nàng Y Xuân lật tung trời đất để tìm tung tích nàng, năm lần bảy lượt quay đầu lại cứu nàng. Thư Tuyển là mẫu hình nam chính điển hình mà chỉ cần nhìn một cái có thể khiến người ta sẽ yêu ngay.
Còn Dương Thận, sư đệ của Y Xuân, hắn mang trong người huyết hải thâm thù với bọn tặc nhân sát hại gia đình. Hắn phải dành lấy Trảm Xuân kiếm, phải trả thù. Ý niệm ấy khiến hắn nhiều lần đề phòng vị sư tỷ có thiên phú của mình nhưng khi thấy nàng không quản sống chết xông vào Tiêu Dao môn cứu mình, luôn mỉm cười mà an ủi vỗ về, hắn lại chợt yêu lấy đôi mắt, nụ cười trong sáng thiện lương của nàng. Hắn sẽ lấy Trảm Xuân kiếm, sẽ trả thù cho cha mẹ rồi cùng Y Xuân làm một đôi thần tiên hiệp lữ du ngoạn nhân gian đẹp đẽ này. Ấy mà mộng chưa kết, lời “ta thích chàng” còn chưa thoát khỏi đầu môi nàng, hắn lại chết dưới lưỡi rìu lạnh lùng của kẻ thù, chết trong đau đớn, trong lo lắng và nuối tiếc, trong suy nghĩ phải chờ được Y Xuân, phải chờ xem nàng muốn nói gì. Hắn chết, thê lương đến vậy. So với một Thư Tuyển không vướng bận nhân gian, tác giả miêu tả nhiều hơn về nội tâm của Dương Thận, khiến Dương Thận trở nên sống động và lưu tâm người đọc hơn bao giờ hết.
Thôi thì chính với phụ chẳng phân làm gì. Người trước, người sau đều có tình. Thương nàng, thương hắn cũng thương y.
Về tuyến phụ, nổi bật có Yến Vu Phi, nhị thiếu gia của Yến môn. Yến Vu Phi từ đầu đã luôn lạc trong cái mê hồn trận, bị giam hãm bởi cái bóng ma của vị tiểu thúc thiên tài của hắn. Vướng mắc cả đời của hắn là tiểu thúc kinh tài tuyệt diễm thế mà lại chết trong tay một kẻ vô danh. Vậy nên hắn luôn mê mang lạc lối, mang ý nghĩ trả thù cho sư thúc, không thể có kết cục như sư thúc. Chỉ khi bị Y Xuân chặt đi bàn tay trái rồi sau lần giam hãm nàng, nghe nàng nói hắn mới ngộ ra tất thảy.
Trảm Xuân là một tác phẩm nhẹ nhàng, sâu lắng, văn phong mượt mà đậm chất thơ, những câu thơ tả cảnh tả người trong truyện khiến mình nhiều khi cũng lạc trong khung cảnh Giang Nam tươi đẹp ấy, như đứng dưới gốc cây mà cầm lấy quẻ xăm tình duyên, như được ngồi trên chiếc thuyền nhẹ lướt trên hồ Động Đình, được nghe giọng ca cùng tiếng đàn tam huyền của Thư Tuyển.
Trảm Xuân không có nhiều bi, hài, không có tình tiết cẩu huyết nhưng lại khiến mình xúc động khi đọc, một cảm giác rưng rưng chứ không phải òa khóc.
Trảm Xuân làm mình hâm mộ nàng Cát Y Xuân thánh thiện, trong sáng nhưng luôn kiên định với lý tưởng của mình, dù hoang mang bối rối, dù không biết con đường mình liệu có đúng hay không, nàng cũng một mức tiến về phía trước, kiên trì với lòng mình, không phụ ta, không phụ người.
Bình luận truyện